Thông báo
Nếu quý độc giả thấy nội dung đọc của mình bị mất chữ, nội dung lộn xộn. Xin vui lòng tải lại trang để có tiếp tục đọc. MonkeyD chân thành xin cảm ơn!

QUY ĐIỀN VIÊN - 6

Cập nhật lúc: 2025-07-08 00:58:56
Lượt xem: 3,589

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8pYOUfPdMO

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Cao Châu Châu hừ lạnh:

“Chút tài mọn.”

 

Tống Nhàn nở nụ :

“Đây là chính miệng ngươi . Nếu ngươi tìm đến, thì ?”

 

“Thì tùy ý ngươi.”

 

Tống Nhàn lạnh.

 

🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟
🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^

So với khuôn mặt của Lục Chiêu, nụ lạnh của Tống Nhàn quả thực khó , vội cúi đầu nữa.

 

Tiếng vó ngựa dần xa, hướng về phía nhà Lục Chiêu.

 

Chỉ là… khỏi nghi hoặc, rõ Lục Chiêu quan hệ thế nào với Tống gia.

 

Đến xế chiều, Lục Chiêu xách một con gà rừng đến, :

“Không nó va tường viện nhà , đành thịt đem đến. Có thể phiền cô nấu giúp, cho ăn cùng ?”

 

Dĩ nhiên từ chối.

 

Trong gian bếp nhỏ, thu xếp đồ ăn, còn Lục Chiêu châm củi nơi lò, dáng vẻ ung dung, dung mạo tuấn tú như ngọc, đúng là một nhân tài hiếm .

 

Chẳng mấy chốc, nồi gà hầm khoai tây thơm phức, cắt thêm đĩa dưa muối, trộn một đĩa rau rừng mới hái, Tiểu Diệp thì mang đến bát cơm trắng nóng hổi.

 

Lục Chiêu hôm nay hoàng hôn , bèn bày bàn ăn ngoài cửa lớn, thưởng gió chiều dùng bữa.

 

Hoàng hôn rực rỡ như lửa, vầng mây đỏ dệt kín bầu trời, đến nao lòng.

 

Tiểu Diệp rửa một đĩa trái cây nhỏ, đẩy nhẹ một cái nơi hông lặng lẽ nhà.

 

Ta Lục Chiêu gì, nên im lặng chờ.

 

“Hôm nay cô thấy Tống Nhàn đến nhà chứ?”

 

“Thấy .”

 

“Thật hổ, kỳ thực và Tống Nhàn là cùng cha khác . Năm đó, Tống Đức Minh công cán ở Phụng huyện, khi say rượu nhục . Sau đó, phát hiện thai. Mẹ vốn là kiên cường, bà quyết định sinh . Ngoại tổ mẫu thương bà, nên nhận danh nghĩa con cháu một nhánh trong tộc mà nuôi lớn.

 

Mẹ giấu giếm, từ nhỏ phận của . Năm Tống gia định hôn sự của cô cũng là năm nội tổ phụ nhận . Ta giống ông , nên ông đem về Tống gia, khi còn sống ông để sách, thi đậu tú tài. Trước lúc lâm chung, ông sắp xếp cho viện , đưa riêng một vạn lượng bạc, dặn đừng tiếp tục khoa cử, là để tránh Tống phu nhân hãm hại. Hậu bối Tống gia đời năng lực tầm thường, ông sợ ghen ghét.”

 

Ta hỏi:

vẫn tiếp tục sách, đúng ?”

 

Hắn khẽ:

“Ta vẫn , chỉ là tham gia khoa cử nữa. Tống gia luôn để mắt đến , nay chỉ là kiến rung cây, đành nhún nhường, nhưng sách hiểu lý lẽ, luôn tiếp tục.”

 

Ta hỏi:

“Huynh sớm phận của ?”

 

Hắn ngượng, nhưng bình thản :

“Nói chút khó xử, song quân tử giấu lòng. Ta từ lâu, cũng vì thấy và cô cùng cảnh ngộ, nghĩ nhiều đến nỗi đành lòng để cô gả cho Tống Nhàn. việc định, chỉ lo cho dung mạo của cô, sợ cô tự bảo vệ . Không ngờ cô còn nhỏ tuổi mà thông tuệ đến thế, cô , cũng sống . Ta ngưỡng mộ, ở bên.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/quy-dien-vien/6.html.]

 

Trời dần tối, nghiêng gương mặt , gì.

 

Hắn dậy, cúi :

“Là mạo phạm.”

 

Ta cũng trang trọng đáp lễ, :

“Huynh chí hướng rộng lớn, chỉ ưa nơi điền viên .”

 

Hắn khẽ , thong dong :

“Nếu chỉ cầu công danh, quan trường thì ?”

 

07

 

Ban đêm trong mơ, câu của Lục Chiêu vang vọng dứt:

“Nếu chỉ cầu công danh, quan trường thì ?”

 

Hình như… cũng tệ.

 

Ta ôm chăn, ánh sáng ngoài cửa sổ dần chuyển trắng, trong lòng nghĩ: Vậy thì cứ để chuyện thuận theo tự nhiên thôi.

 

Hũ dưa muối từ năm ngoái, mùa đông ăn bớt phần, phần còn đến mùa hè đem phơi khô, hấp thành ba nồi lớn, tiếp tục phơi ngoài sân cho ráo nước.

 

Cả sân tràn ngập mùi thơm nồng đặc trưng của dưa muối lâu năm.

 

Tiểu Diệp cầm chiếc bánh bột, ăn kẹp dưa muối, thỏa mãn :

“Ngon chẳng kém thịt kho tàu.”

 

Ta đang định đáp lời, chợt một giọng quen thuộc vang lên ở cửa:

“Dưa muối của con gái , ngon lắm.”

 

Là tiếng của nương.

 

Ta ngoảnh đầu .

 

Cha, nương, đại ca, tẩu tẩu, Giang bà bà, cùng với cha của Tiểu Diệp, tất cả đang nơi cửa, gương mặt nhuốm bụi đường xa, dáng vẻ mỏi mệt.

 

Tiểu Diệp reo lên một tiếng, chạy vội về phía họ.

 

Nương nắm lấy tay , mắt ngân ngấn lệ nhưng vẫn mỉm :

“Con thật , thật .”

 

Ta bà luôn lo lắng cho cuộc sống của , giờ tận mắt thấy sống , bà mới thực sự yên lòng.

 

Đại ca an ủi nương:

“Nương, cũng hiểu tính khí của mà, Tống gia thể ảnh hưởng đến nàng.”

 

Tẩu tẩu cũng :

, xem sân viện thu vén ngăn nắp thế nào, A và Tiểu Diệp sống mà.”

 

Cha hiền:

“Thôi đừng rơi nước mắt nữa, cả nhà nay đoàn tụ, nạn hạn ở Phụng huyện liên lụy, thật là may mắn.”

 

Loading...