Món chúng yêu thích nhất vẫn là lẩu.
Ngày tuyết đầu mùa rơi.
Lục Chiêu xách một giỏ lớn tới ăn ké.
Ta mở xem, bên trong là hơn chục con gà con lông tơ vàng óng.
Hắn cầm một con đặt tay , :
“Lão Mạc mang về, mấy gã nam nhân chúng nuôi nổi, để hai cô nuôi giúp.”
Tiểu Diệp vui đến nỗi ôm một con gà, đôi mắt long lanh sáng rỡ .
Ta : “Vậy cứ nuôi trong nhà, đợi đến mùa xuân ấm áp sẽ dựng một cái chuồng gà ngoài sân.”
Quanh trang viên vắng vẻ, chỉ và Tiểu Diệp, giờ nuôi thêm gà, hẳn sẽ náo nhiệt hơn.
Hôm nay và Tiểu Diệp chuẩn ăn lẩu, thấy Lục Chiêu đến, liền mời cùng ăn.
Hắn từ tay áo lấy một phong thư, đưa cho :
“Tháng bằng hữu của Phụng huyện, nhờ đến thăm cha của hai cô, tiện thể qua tình hình của cô. Đây là thư họ gửi .”
Ta ngẩn . Trước đây từng định nhờ giúp tìm cha , nhưng giúp nhiều, huống hồ cũng mong về quê mà thể, hẳn nỗi khổ riêng, gây thêm phiền toái cho .
Nụ của nhạt vài phần, giọng mang chút áy náy:
“Có tự tiện chuyện của cô, khiến cô vui?”
Ta nhận lấy thư, lắc đầu:
“Bọn họ rõ tình cảnh của thì sẽ còn ôm ảo tưởng về Tống gia, như cũng , nên cảm ơn mới .”
Hắn khẽ thở :
“Ta cũng nghĩ . Dân thường sống chẳng dễ dàng, dính líu đến Tống gia chỉ tổ thêm tai họa.”
Ta nhạt, truy hỏi vì phận của .
Cha từng : ‘Hiếm hồ đồ mà an yên.’
Ta gọi Tiểu Diệp cùng đến thư.
Từ nhỏ gả Tống gia. Cha sợ coi thường, nên cắn răng bắt giả nam để học chữ. Học , cũng dạy Tiểu Diệp đôi chút.
Cha chữ, chắc thư do bằng hữu của Lục Chiêu .
Nội dung thư đơn giản như những lời trò chuyện thường ngày, hề oán trách Tống gia nửa câu, chỉ dặn sống , kể thêm chút việc nhà.
Ta mà mắt hoe đỏ.
Họ là sợ buồn.
Ngẩng đầu , thấy Tiểu Diệp đang cẩn thận gấp thư , đặt hòm của nàng.
lúc , Lục Chiêu mỉm :
“Ngày đầu tuyết lạnh, cho ăn ké một bữa lẩu, ?”
05
Đầu xuân, lũ gà con lớn thành gà trưởng thành.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/quy-dien-vien/4.html.]
Khi chúng dựng chuồng gà, đào một cái hũ, bên trong mấy thỏi bạc, còn ít bạc vụn và một ít trân châu bảo thạch.
Tính hết, đủ một nghìn lượng bạc.
Ta chợt nhớ đến lão bộc từng sống ở nơi .
Quả là vận may tới .
Tiểu Diệp nàng nhớ món bánh ngô mà nương nàng , nên năm nay chúng trồng thêm cả ngô.
Khi mầm ngô ngoài đồng mọc cao đến ngang bắp chân , Tống gia rốt cuộc cũng gửi tới một tờ hưu thư.
Ta đem hưu thư đốt , với đưa thư:
“Vốn nhất định đòi gả, nếu Tống Nhàn cưới khác, cứ cho một tờ hòa ly thư là xong, hưu thư nhận.”
Người đưa thư khó xử, cúi đầu :
“Cô nương, đừng khó tiểu nhân. Hưu thư nào đến lượt nữ nhân định đoạt nhận ?”
🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟
🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^
Ta đưa một quả táo ngâm rượu lên miệng cắn, khẽ :
“Vậy cứ chờ xem . Người thể sợ lời đồn, nhưng Tống gia liệu dám?”
Người mặt cứng đờ, đành cúp đuôi về.
Tiểu Diệp lẩm bẩm:
“Thật đáng tiếc cho Đào Đào của chúng , ngươi là Giang bà bà dạy dỗ, mà Tống gia mắt tròng.”
Giang bà bà từng việc trong cung, ngày trở về làng vô cùng phong quang, nhưng bên chẳng ai bầu bạn.
Nương thấy bà cô quạnh một , thường đem đồ ăn đến tặng.
Bà chuyện của , bèn đem bộ bản lĩnh cả đời dạy cho .
Vừa dạy :
“Đào Đào của , chỉ mong con bao giờ dùng đến những thứ .”
Quả thật, từng dùng đến.
Ta vỗ tay :
“‘Hái cúc hiên đông, ung dung Nam Sơn.’ Hiện tại chẳng chúng đang sống ?”
Tiểu Diệp hào hứng, chờ đến khi ngô chín sẽ bánh ngô áp chảo, hầm một nồi lớn đầy rau củ để ăn.
Vài ngày , Tống gia gửi tới một tờ hòa ly thư.
Ta rang một đĩa hạt dưa và đậu nành, bắt đầu suy nghĩ liệu nên bán trang viên về Phụng huyện .
Hai cô gái về quê chuyện an , nhưng sống ở đây liệu an ? Cũng hẳn.
Điều thể chỉ là giữ mối quan hệ với dân làng xung quanh, cố gắng để xa lánh.
Chúng còn đợi ngô chín thì tin Phụng huyện hạn hán, mùa màng thất bát.
Nhà vẫn còn cha , tẩu; nương và tẩu tẩu tuy tiết kiệm, nhưng thu hoạch thì cũng đành bó tay.