Thẩm Quân Nghiêu và Khi Đô lên đường đến hẻm Chuột Xám, Tào Khuê về nhà đưa tiền thưởng mới đến Khương phủ tìm Khương Ninh.
Cảnh tượng cửa Khương phủ vô cùng đặc sắc.
Mấy tên Cấm Vệ quân đang bận rộn chất rương lên xe đẩy. Một cặp vợ chồng trung niên ở cửa. Người chồng mặt đầy phẫn nộ lải nhải gì đó, vợ thì cắn chặt môi, nép lòng chồng, nước mắt giàn giụa.
Khương Ninh ưỡn n.g.ự.c như một con công, hai tay chống nạnh bên cạnh một tên nội thị, vẻ mặt đắc ý chằm chằm đôi vợ chồng , miệng đến mang tai.
Thánh thượng hạ chỉ, còn điều một tên nội thị và vài tên Cấm Vệ quân khỏi cung để giúp Khương Ninh giải quyết chuyện . Lúc Khương Ninh về Trấn Phủ Tư, những đến Khương phủ chờ nàng.
Giờ đây, tiền tiêu nhả hết. Khương Ninh cũng thoát khỏi sự kiểm soát của Khương phủ. Khương Tự Xuyên còn nội thị mang theo khẩu dụ của thánh thượng lệnh răn dạy, mất mặt đến mức chui xuống đất.
“Khương Tự Xuyên, Chu Công công giúp kiểm tra của hồi môn của . Ngoài các cửa hàng, đất đai và tiền bạc , còn vài món trang sức quý giá rõ tung tích. Ngươi định trả tiền tương đương cho , trả vật cũ?”
Phiêu Vũ Miên Miên
Khương Ninh cố tình chờ đến cửa Khương phủ mới tra hỏi về những món đồ thiếu. Cấm Vệ quân và nội thị xuất hiện thu hút ít hiếu kỳ đến vây xem. Gương mặt Khương Tự Xuyên lúc trắng lúc xanh, giống hệt một con tắc kè hoa.
“Khương gia nuôi ngươi hai mươi năm, mỗi đồng bạc tiêu ngươi đều là tiền. Giờ ngươi bắt chúng nhả bộ gia sản, còn đòi mấy món trang sức vặt vãnh ? Bà nội ngươi vì ngươi mà tức đến ngất xỉu, giờ vẫn liệt giường. Ngươi hiếu đạo, sợ trời phạt ?”
Thánh thượng hạ chỉ bắt Khương gia trả tiền. Khương Tự Xuyên mấy năm nay dùng của hồi môn của Khương Ninh để thăng quan tiến chức, tiền bạc sớm tiêu gần hết. Những món trang sức quý giá cũng đem để quà tặng, biếu xén. May mà của hồi môn của Khương Ninh phần lớn là các cửa hàng và đất đai, nên thể cầm cố. Bằng , sẽ chẳng trả món nào.
Giờ đây, đột nhiên bắt nhả hết tiền bạc, vất vả mới chắp vá . Hắn cầm cố ít trang sức của kế thê Lưu Tuyết Oánh, còn bắt nàng lấy hết của hồi môn của để bù khoản thiếu hụt. những món trang sức biếu tặng thì thể nào đòi .
Vì chuyện , của Khương Tự Xuyên, bà Lưu thị, tức đến ngất ngay tại chỗ.
Khương gia sĩ diện, chuyện bạc đãi con gái ruột giấu kín. Sau khi Khương Ninh đón về, cơ hội ngoài ít, ai đến sự tồn tại của nàng. Những ngoài chuyện gì xảy , đều chỉ trích Khương Ninh là kẻ vô ơn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/quy-an-nu-ngo-tac/chuong-362-tho-phao-nhe-nhom.html.]
Khương Ninh giờ đây thánh chỉ chống lưng, cần chịu lép vế Khương gia nữa. Nàng lập tức hắng giọng, lớn tiếng hô: “Bà con lối xóm ơi, ngang qua đừng bỏ lỡ! Mọi hãy xem Khương lão gia là một sủng diệt thê như thế nào!”
Nàng ăn mặc quý phái, nội thị theo, đám đông dần dần tụ . Khương Ninh kể những chuyện của họ một cách sống động, trong khi gương mặt của vợ chồng Khương Tự Xuyên ngày càng trắng bệch.
Có nội thị và Cấm Vệ quân ở đây, thêm những gì Khương Ninh đều là sự thật, Khương Tự Xuyên dám hé răng. Đám đông bắt đầu xôn xao, chỉ trích vợ chồng Khương Tự Xuyên là đồ trơ tráo, dùng của hồi môn của còn ngược đãi con gái để , sống còn bằng cầm thú.
“Đủ ! Số tiền của mấy món trang sức vặt vãnh đó, sẽ cho đưa đến cho ngươi ! Mau mang đồ của ngươi rời khỏi Khương phủ !” Khương Tự Xuyên cuối cùng chịu nổi nữa, gầm lên. Lưu Tuyết Oánh trong lòng tức đến mức xé nát khăn tay.
“Năm ngày. Ta hạn cho ngươi năm ngày đưa đồ vật hoặc tiền tương đương đến Nam Yên Tiểu Lâu. Mấy món trang sức đó sẽ cho định giá. Thiếu một phân tiền, sẽ Khương phủ đòi.”
Nói xong, Khương Ninh ngẩng cao đầu, hiên ngang dẫn Cấm Vệ quân mang đồ . Nơi nàng đến chính là Nam Yên Tiểu Lâu.
Mẹ của Khương Ninh năm đó là con gái thương nhân, tuy phú hộ ở Khánh Kinh nhưng cũng chút của cải. Trong danh sách của hồi môn, ngoài một đất đai và một nông trại ở ngoại ô Khánh Kinh, món đáng giá nhất là cửa hàng bán ở phía nam thành, cũng chính là Nam Yên Tiểu Lâu .
Nam Yên Tiểu Lâu phía là cửa hàng, phía là một căn nhà hai gian, thích hợp để ở.
Mang theo tiền bạc và đất đai, Khương Ninh vui vẻ về phía nam thành. Tào Khuê vội vàng chạy theo, kể cho nàng về vụ án mèo yêu. Khương Ninh trong lòng bực, tình huống lẽ cần nàng khám nghiệm tử thi nhỉ… Rõ ràng là ai c.h.ế.t cả.
Tuy nhiên, dù trong lòng phàn nàn, nàng vẫn tròn trách nhiệm của một công chức. Sau khi sắp xếp đồ đạc xong, Khương Ninh lấy bạc cảm ơn Chu Công công và các vị Cấm Vệ quân, lập tức theo Tào Khuê đến hẻm Chuột Xám.
Thẩm Quân Nghiêu và Khi Đô đến từ sớm. Mới đến giữa hẻm, mũi ngửi thấy mùi tanh hôi nồng nặc. May mà thời tiết dần se lạnh, nếu , mùi hôi sẽ càng nồng nặc và khó chịu hơn.
Lăng Bình siết chặt tấm vải đỏ, quấn kín , dẫn Thẩm Quân Nghiêu và sâu bên trong. “Đại nhân, những hàng xóm đều ghét lắm, nhưng thật sự của . Là bà Chung, nếu bà nuôi mèo và gây con mèo yêu đáng c.h.ế.t , hại thê thảm như .”
Thẩm Quân Nghiêu đáp lời, quan sát tình hình trong hẻm . Khi qua một cánh cửa gỗ, thấy tiếng mèo kêu từ bên trong vọng .