Quang Âm Chi Ngoại - Chương 972: Tình thấu xương, ngươi có hay chăng. (2)

Cập nhật lúc: 2025-10-15 06:05:59
Lượt xem: 4

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1LSyKCkOr4

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Cùng với sự xuất hiện của ba động truyền tống, trong lúc ánh sáng lóe lên, ảnh của Từ Thanh biến mất.

Đồng thời, trong địa vực Quận Đô của Quận Phong Hải, Nam Hoàng Châu, giữa một mảnh rừng núi nguyên sinh liên miên bất tuyệt, tại trung tâm của dãy núi xanh thẳm vô tận , tồn tại một thung lũng khổng lồ.

Từ xuống, thể thấy trong thung lũng mọc đầy vô cây cổ thụ, giữa các cây nối liền bởi những chiếc cầu treo từ dây leo đan c.h.ặ.t .

ngôi nhà gỗ dựng những cây , tạo thành một ngôi làng khổng lồ.

Có những nhóm tiểu nhân ( kích thước nhỏ) chỉ to bằng bàn tay, thể tựa như thủy tinh, đang tung tăng qua trong đó, như đang chơi đùa cùng .

Thân thể của chúng phát ánh sáng rực rỡ ánh mặt trời, ngừng bay lượn, khiến cảm giác như ánh sáng đang tuôn chảy, đẽ vô cùng.

Tiếng vui vẻ vang vọng khắp nơi, lờ mờ thể thấy nhiều cây khổng lồ, hiện lên những khuôn mặt, từng làn khí tức ôn hòa tỏa từ những gương mặt , tràn ngập khắp nơi, hóa thành một lớp sương mỏng lượn lờ.

Những khuôn mặt cái đang ngủ say, cái thì mở mắt, dịu dàng đám tiểu nhân .

Thao Dang

Mỗi khi một khuôn mặt cây mở mắt, lập tức sẽ thu hút đám tiểu nhân thủy tinh bay đến, nhảy nhót bên cạnh cây, trong ánh mắt phần lớn mang theo vẻ kính yêu đầy ngưỡng mộ.

Nơi đây, chính là địa vực của tộc Mộc Linh trong Quận Phong Hải.

Tộc Mộc Linh, là một chủng tộc đặc biệt.

Tộc nhân của họ hai hình thái, lúc còn nhỏ chỉ lớn bằng bàn tay, trong suốt lấp lánh, tuyệt mỹ vô song, đồng thời trạng thái cũng khiến họ trở thành một loại d.ư.ợ.c liệu quý giá.

Sau khi trưởng thành, họ sẽ chọn một cây đại thụ, dung hợp với nó, trở thành một thể, hóa thành Thụ Nhân.

Tuy rằng tộc Mộc Linh phần lớn tính cách ôn hòa, nhưng vì hình thái ấu niên của họ mang giá trị d.ư.ợ.c tính nhỏ với nhiều tộc khác, cho nên tộc Mộc Linh thường giao du nhiều với bên ngoài, đây là phương thức bảo vệ hài tử của họ.

Tại trung tâm thôn làng của tộc Mộc Linh, một cây đại thụ che trời, tuy thể so với Chân Tiên Thập Tràng Thụ, nhưng tán cây của nó cũng rộng đến ngàn trượng, che phủ cả một vùng, bảo hộ nơi đây.

Nhìn kỹ, thể thấy trong cây tồn tại một ngôi thần miếu.

Nói chính xác hơn, là cây đại thụ mọc thần miếu, bao trùm lấy nó, trở thành một phần cơ thể của cây.

Trong thần miếu , thờ phụng một pho tượng.

Pho tượng là một nữ tử mặc chiến giáp, quanh xoay vần rồng rắn, dung mạo tuyệt mỹ, trong tay cầm một cây trường thương, quanh tỏa chiến ý nồng đậm.

Phía pho tượng, là một lối bí mật dẫn xuống bậc thang, men theo bậc thang thể tiến lòng đất.

Ở tận cùng của bậc thang, nơi sâu nhất lòng đất, một tế đàn cổ xưa.

Tế đàn hình bát giác, đen kịt, một hang động sâu thẳm thấy đáy, bốn phía chỉ con đường bậc thang nối liền, từ xa như lơ lửng giữa trung.

Lúc , tế đàn, lão đầu đường Bàn Tuyền ở rìa, đôi mắt đỏ ngầu, như mới xong, thần sắc mang theo nỗi lo lắng từng , thể run rẩy.

“Linh Nhi!”

“Linh Nhi, tỉnh !”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/quang-am-chi-ngoai/chuong-972-tinh-thau-xuong-nguoi-co-hay-chang-2.html.]

“Đừng dọa mà, con tỉnh ……”

Ánh mắt của lão về tế đàn bên cạnh, mà là về phía bên của vực sâu, cách mấy ngàn trượng nơi mép vách đá.

Tại vách đá , thể lờ mờ thấy vô động đá lõm , trong vô động đá ít bộ hài cốt đang xếp bằng, mang theo dấu vết của tháng năm trôi qua, c.h.ế.t từ bao giờ.

Tại một trong những động đá , Linh Nhi mặc váy dài trắng, đang xếp bằng.

Khuôn mặt cô tái nhợt, khóe miệng dính m.á.u, váy trắng cũng vết m.á.u chói mắt.

Nhiều, nhiều.

nhắm mắt, bất động.

“Linh Nhi!!” Ở rìa tế đàn phía xa, thanh âm của lão đầu đường Bàn Tuyền run rẩy hơn bao giờ hết, ngừng vang vọng, Linh Nhi khẽ run lông mi, từ từ mở mắt.

Tựa như việc mở mắt thôi cũng là một gánh nặng với cô , lúc miễn cưỡng về phía phụ , mất lâu mới gom góp một nụ yếu ớt từ cơn suy kiệt.

“Phụ , con mà……”

Trái tim lão đầu đường Bàn Tuyền run lên, lão Linh Nhi, trong mắt hiện lên nỗi bi thương nồng đậm.

“Nhất định là do Từ Thanh!!”

Lão đưa Linh Nhi tới đây, là để tiếp nhận truyền thừa, đây cũng là thử thách mà một tộc nhân như Linh Nhi trải qua thời điểm , nếu thành công thì là tạo hóa kéo dài tính mạng, nếu thất bại thì lời nguyền sẽ bộc phát và mất mạng.

Mà quá trình truyền thừa cần nhiều thời gian, cho nên lão vô cùng cẩn thận, vô cùng bảo hộ, chuyện vốn đều yên , cho đến hôm qua… Linh Nhi bỗng nhiên phun m.á.u, trong nháy mắt thương nặng chí mạng.

“Phụ … đừng bừa, với Từ Thanh ca ca … liên quan gì hết…”

“Là do con… vô dụng thôi…”

Nghe phụ , Linh Nhi như phần lo lắng, ngẩng đầu lên, cố gắng truyền âm.

“Phải , liên quan đến Từ Thanh, liên quan gì cả, phụ mà, Linh Nhi , là phụ hiểu lầm Từ Thanh ca ca , con đừng lo, hãy từ từ trị thương, cả, cả, đợi con truyền thừa xong, phụ sẽ dẫn con tìm Từ Thanh ca ca.”

Lão đầu đường Bàn Tuyền vội vàng mở miệng, giọng run lên từng hồi.

Nghe , khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt của Linh Nhi hiện lên nụ vui vẻ.

“Thật chứ phụ …”

“Thật mà, thật mà, phụ thề đó, là thật!” Lão đầu đường Bàn Tuyền gật đầu thật mạnh.

Nụ của Linh Nhi càng thêm rạng rỡ, cô nhẹ nhàng mở lời.

“Phụ , đừng lo, con sẽ cố gắng… con nhất định sẽ thành công nhận truyền thừa.”

 

 

Loading...