Quang Âm Chi Ngoại - Chương 96: Nhất khúc tàn tình niệm hồng trần (2).

Cập nhật lúc: 2025-02-03 23:34:45
Lượt xem: 8

“Chúng ta cũng sẽ rời khỏi nơi này. Ngươi yên tâm, ta và Thập Tự đều có tay có chân, thực lực cũng không tệ, bất kỳ khu trại nào cũng có thể đến được.” Lương Nha cười nói.

Thập Tự vẫn không lên tiếng, chỉ bước tới ôm c.h.ặ.t lấy Từ Thanh.

Từ Thanh hít sâu một hơi, vẫy tay với họ, rồi quay người bước đi, sải những bước lớn ra khỏi cổng khu trại, hướng thẳng về phía cấm khu, bước đi ngày càng xa.

Phía sau hắn, trong ánh chiều tà, Thập Tự và Lương Nha đứng lặng lẽ, nhìn theo bóng lưng hắn cho đến khi hoàn toàn biến mất nơi cuối tầm mắt. Lương Nha khẽ thầm thì:

“Thập Tự, sau này chúng ta còn có thể gặp lại hắn không? Thật đáng tiếc, chúng ta còn chưa biết tên hắn.”

“Có lẽ... tên, không quan trọng.” Thập Tự khẽ nói, nắm lấy tay Lương Nha.

Từ Thanh rời đi, rời khỏi khu trại, tiến vào cấm khu.

Hắn cõng Lôi đội trên lưng, lặng lẽ bước đi. Như ngày nào Lôi đội trọng thương, hắn từng cõng ông; như ngày chia ly tiễn biệt, hắn từng cõng ông đi xa. Vẫn con đường ấy, vẫn người ấy.

Nhưng lần này, hắn cảm nhận rõ ràng Lôi đội ngày càng nhẹ, sinh cơ trên thân thể ông càng lúc càng ít, tử khí âm thầm lan tràn không cách nào ngăn cản.

Nỗi bi thương trong lòng Từ Thanh ngày một trĩu nặng.

Hắn im lặng bước vào rừng, lặng lẽ đi sâu trong cấm khu, hướng về một phương vị nhất định, bước mãi không ngừng. Thời gian chầm chậm trôi qua, mặt trời đã khuất bóng, màn đêm buông xuống.

Như thể cảm nhận được sát khí và huyết khí còn sót lại trên người Từ Thanh, dọc đường không có bất kỳ dị thú nào xuất hiện, để mặc hắn mang theo nỗi đau tiếp tục tiến về phía trước.

Mãi cho đến một canh giờ sau, từ phía sau truyền đến một giọng nói khàn khàn yếu ớt.

“Tiểu tử, ta vừa mới mơ thấy một giấc mộng.”

Lôi đội tỉnh lại, ánh mắt mờ mịt mang theo vẻ sắp lìa đời, thì thào lẩm bẩm.

Ông không hỏi tại sao mình lại ở đây, cũng không hỏi vì sao Từ Thanh xuất hiện, càng không nhắc đến chuyện đã xảy ra với bản thân.

“Ta mơ thấy Đào Hồng, cũng mơ thấy ngươi nữa.”

Mắt Từ Thanh đỏ lên, nỗi đau trong lòng càng thêm mãnh liệt, bước chân nhanh hơn nhưng vẫn cố gắng giữ vững tốc độ ổn định, từng bước đến gần mục tiêu hơn.

“Trong mơ, ngươi vẫn ngoan ngoãn như trước, lần nào trong học đường cũng đứng hạng nhất.”

Lôi đội cố gắng cười, nhưng chỉ vài lời này đã dường như rút cạn sức lực của ông. Giọng nói dần yếu đi, trước khi mê man lại khẽ thì thầm:

“Giấc mơ đẹp biết bao.”

“Tiểu tử, ta không cầm cự nổi nữa rồi.”

Từ Thanh cúi đầu, toàn lực lao nhanh. Trên đường đi, hắn thử dùng tinh thạch tím trong cơ thể để cứu giúp Lôi đội nhưng hoàn toàn vô dụng, không giữ nổi sinh cơ đang dần mất đi của ông.

Cuối cùng, nửa canh giờ sau, hắn đến nơi ngày trước họ từng nghe thấy tiếng ca. Vẫn là khu vực ấy, vẫn là gốc đại thụ ấy.

Tại đây, Từ Thanh nhẹ nhàng đặt Lôi đội xuống, đỡ ông dựa vào gốc cây. Mắt hắn đỏ hoe, mũi cay cay khi nhìn vị lão nhân trước mặt, gương mặt đầy nếp nhăn, sinh lực đã cạn kiệt như ngọn đèn trước gió.

“Lôi đội.” Từ Thanh khẽ gọi.

Lão nhân tựa lưng vào thân cây, chậm rãi mở mắt.

Đôi mắt đục ngầu, mơ hồ nhìn thế gian trước mặt. Qua một hồi lâu, dường như mới nhận ra đây là nơi nào, khóe môi lão nhếch lên thành nụ cười nhàn nhạt, trong ánh mắt cũng lóe lên tia sáng le lói.

"Tiểu tử, có rượu không?"

Từ Thanh lặng lẽ gật đầu, lấy từ túi da ra một bầu rượu, đặt vào bên miệng lão, chậm rãi rót một ngụm.

Rượu vừa chạm đến môi, ánh sáng trong mắt Lôi đội càng thêm sáng rực, như ngọn nến bùng cháy lần cuối trước khi tắt lịm.

Thao Dang

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/quang-am-chi-ngoai/chuong-96-nhat-khuc-tan-tinh-niem-hong-tran-2.html.]

Tựa hồ ngay lúc này, ông nhìn rõ được đôi mắt hoe đỏ của Từ Thanh, liền bật cười.

"Sao lại khóc rồi?"

Lôi đội dường như lấy lại được chút sức lực, dưới sự đỡ đần của Từ Thanh, cố gắng gượng dậy ngồi thẳng hơn.

Dựa vào thân cây, ông muốn nâng tay lên xoa đầu hắn, nhưng không đủ sức. Mà ngay khi ông định từ bỏ, Từ Thanh đã chủ động nắm lấy bàn tay ông, đặt lên đầu mình.

Lôi đội mỉm cười.

"Thực ra, ta vẫn còn may mắn. Ít nhất vào giây phút này, vẫn có người bầu bạn, có rượu để uống, c.h.ế.t đi cũng có người chôn cất."

"Nhưng trong thế gian này, giữa biển người mênh mông, có bao nhiêu kẻ cô đơn, lặng lẽ c.h.ế.t đi trong hoang dã, không ai hay biết?"

"Thật ra, cái c.h.ế.t không đáng sợ. Đáng sợ là trước khi nhắm mắt, đến một bóng hình thân thuộc cũng chẳng còn..."

Nói đến đây, ánh sáng trong mắt Lôi đội dần tắt.

Ông chợt lên tiếng:

"Tiểu tử, ta muốn uống thêm một ngụm."

Nỗi đau buồn tràn ngập trong lòng Từ Thanh, hắn nhẹ nhàng đưa bầu rượu kề lên miệng ông. Khi rượu vừa tràn ra, Lôi đội lại như chìm vào cõi hư vô, ánh mắt xa xăm nhìn về phía sau hắn, miệng khẽ lẩm bẩm...

"Đào Hồng, cô đến đón ta rồi sao..."

Rượu chảy xuống vạt áo lão, thấm vào lòng đất.

Lão không uống, ánh sáng trong mắt theo ngọn lửa sinh mệnh cùng lúc lụi tàn.

Từ Thanh toàn thân run rẩy, cúi thấp đầu, không cách nào ngăn được nỗi bi thương từ tận đáy lòng, cảm giác ấy lan tràn, phủ kín toàn thân.

Hắn siết c.h.ặ.t lấy bầu rượu, dù lực đạo lớn đến mức khiến bầu méo mó biến dạng, hắn vẫn không hay biết.

Mãi một lúc sau, Từ Thanh cắn c.h.ặ.t môi, lặng lẽ đặt bầu rượu sang một bên, ngẩng đầu nhìn người trước mặt, một lão nhân sẽ mãi mãi không thể tỉnh lại nữa.

Trong đầu hắn không ngừng tái hiện cảnh tượng giữa đống tàn tích của tòa thành, khi ông bất chợt ngoảnh lại nhìn hắn.

"Tiểu tử, có muốn theo ta rời khỏi nơi này không?"

Nước mắt lặng lẽ lăn dài từ khóe mắt Từ Thanh.

Chúng hòa vào lớp bụi bẩn trên gương mặt hắn, để lại hai vệt nước mắt rõ ràng, rồi nhỏ xuống áo.

Từ nhỏ sống trong khu ổ chuột, hắn đã sớm quen với việc không khóc.

Nhưng hôm nay, hắn không thể kìm nén.

Hắn nhìn lão nhân đã khuất, cho đến khi ánh bình minh lần nữa le lói nơi chân trời, mới lặng lẽ chôn cất lão và bầu rượu dưới gốc cây.

Kẻ nhặt rác không cần bia mộ, vì chẳng ai viếng thăm.

Nhưng lão có một tấm bia.

Trước mộ phần, Từ Thanh ngẩn ngơ nhìn thật lâu.

Hồi lâu sau, hắn lấy ra một mảnh vải thô từ túi da, cẩn thận mở ra, bên trong chỉ có một viên kẹo duy nhất.

Lặng lẽ cho vào miệng, hắn tựa người vào gốc cây, nhắm mắt lại.

Đường… rất ngọt.

Có người từng nói với Từ Thanh, khi cảm thấy buồn bã, chỉ cần nuốt nó vào, sẽ thấy dễ chịu hơn một chút.

Loading...