Thông báo
Nếu quý độc giả thấy nội dung đọc của mình bị mất chữ, nội dung lộn xộn. Xin vui lòng tải lại trang để có tiếp tục đọc. MonkeyD chân thành xin cảm ơn!

Quang Âm Chi Ngoại - Chương 890: Gặp gỡ khuê mật. (2)

Cập nhật lúc: 2025-07-10 11:20:28
Lượt xem: 6

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/40SymCNlPk

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Thời gian trôi thêm một canh giờ, Khổng Tường Long ho nhẹ một tiếng.

“Đi .”

Sơn Hà Tử thở phào một thật dài, lập tức vật đất.

Vương Thần thì thu phân tộc Yên Miểu, bản thể dài giọng than thở, giả vờ quá lâu, cảm thấy nét mặt sắp đơ cứng mất .

Dạ Linh cũng thu cây gậy , đầy thương xót bước đến bôi thuốc cho Khổng Tường Long. Khổng Tường Long chẳng để tâm chút vết thương , ngửa cổ tu một ngụm rượu lớn, trong mắt hiện lên chút đắc ý.

“May mà phản ứng nhanh, nếu thì chúng thật sự xong . Ta đoán chắc c.ung chủ sẽ đột nhiên tập kích.”

Thao Dang

“Phản ứng của Từ Thanh cũng nhanh nhạy. Tuy rằng c.ung chủ cũng rõ bộ dạng thật của chúng , nhưng ông nguyên tắc, cái gì cũng theo đúng quy củ, nên bên ngoài vẫn cần tỏ thành ý một chút.”

Khổng Tường Long bản năng đưa mắt quanh, mỗi c.ung chủ, y đều chột .

Từ Thanh tháo gông xiềng cổ, bước khỏi lồng giam, ánh mắt quét qua đám , trong lòng bắt đầu suy tính chuyện liên quan đến tộc Cận Tiên.

Vương Thần cũng chạy đến bên Khổng Tường Long, nhỏ giọng hỏi:

“Khổng ca, c.ung chủ sẽ đến?”

“Đương nhiên là cách riêng, bí mật đấy.” Khổng Tường Long ha hả.

“Bí mật ? Thôi bỏ . À mà Khổng ca, quen với tộc Cận Tiên ?” Vương Thần cũng truy hỏi, liền chuyển sang đề tài khác.

“Tộc Cận Tiên thì quá quen, nhưng chuyện tiên khôi thì thể . Chỉ là việc khó đấy.” Khổng Tường Long lắc đầu.

“Có khi nào liên quan đến nhiệm vụ của chúng ? Lẽ nào tình báo thực sự truyền về từ nhiệm vụ tiếp ứng , chính là chuyện ?” Sơn Hà Tử chồm dậy, kinh ngạc .

“Chắc đơn giản thế .” Từ Thanh , trầm giọng mở miệng.

“Dù , thì tộc Cận Tiên cũng quá đáng thật. Tiên khôi vốn là tài nguyên chiến tranh, thế mà lén lút bán cho tộc Thánh Lam!” Trong mắt Dạ Linh lóe lên hàn quang.

“Giờ nghĩ nhiều cũng vô ích, đợi ngoài mỗi triển khai theo cách riêng để điều tra .” Khổng Tường Long trầm ngâm gật đầu. Mọi thương nghị thêm một hồi, đó mới ai về chỗ nấy nghỉ ngơi.

Nửa tháng nữa trôi qua trong chớp mắt.

Hôm giữa trưa, bầu trời u ám, mưa lớn xối xả, cũng là lúc mãn hạn giam giữ.

Khi cánh cửa phòng giam mở , Sơn Hà Tử là đầu tiên lao như tên bắn, ánh mắt đầy khao khát tự do. Tiếp theo là Vương Thần.

Khổng Tường Long và Dạ Linh thì thong thả hơn, còn Từ Thanh càng vội, dù suốt tháng qua, c.uộc sống của y cũng chẳng khác gì bình thường.

“Hy vọng đây, vẫn cùng nhé.”

Ngoài cửa Hình Ngục Ty, Khổng Tường Long cảm khái sang Từ Thanh.

Từ Thanh định đáp lời, chợt ngẩng đầu về phương xa.

Nơi đó, một bóng nữ nhân đang cầm ô giấy dầu trong màn mưa, mặc váy dài màu tím nhạt lay động theo gió, trông như một đóa tử la lan trong mưa.

Thanh tao tao nhã, dịu dàng thướt tha, cô đang vẫy tay về phía Từ Thanh.

Chính là Tử Huyền Thượng Tiên.

Nhìn thấy đến đón Từ Thanh, Khổng Tường Long liền dẫn Dạ Linh rời , lúc còn quên liếc Tử Huyền thêm mấy cái, sang Từ Thanh, như thể phát hiện điều gì, liền nháy mắt gian, đang định gì đó thì Dạ Linh kéo mất.

Từ Thanh do dự, cất bước tiến về phía Tử Huyền.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/quang-am-chi-ngoai/chuong-890-gap-go-khue-mat-2.html.]

Vừa đến gần, tỳ nữ bên cạnh cô bước che ô đón , đưa đến mặt Tử Huyền, lặng lẽ lui xuống.

“Thượng tiên.”

Từ Thanh chắp tay thi lễ, thích gọi là tiền bối, nhưng nếu gọi thẳng tên thì thấy ngại, thế nên dứt khoát chọn cách xưng hô khác.

Dưới chiếc ô giấy dầu, Tử Huyền dịu dàng Từ Thanh, mỉm , đưa chiếc ô trong tay cho .

Ngay khoảnh khắc Từ Thanh nhận lấy, Tử Huyền tự nhiên tiến sát gần, khiến hai cùng chung một chiếc ô.

Hôm nay cô rõ ràng trang điểm sơ qua, tóc búi gọn gàng, gương mặt nhỏ nhắn tinh xảo chút tì vết, vẻ vốn sẵn càng thêm rạng rỡ, khiến cả toát lên phong thái ung dung đoan trang, khí ngời ngời.

“Đi thôi.” Tử Huyền mỉm .

cách giữa Tử Huyền và quá gần, cơ thể Từ Thanh theo bản năng cứng , ngẩng đầu sắc trời, vẫn đoán đối phương đưa .

“Đi gặp hai vị khuê mật của , chẳng đây với ngươi , ngươi quên ?”

Thấy nghi hoặc trong mắt Từ Thanh, Tử Huyền khẽ một tiếng, đôi mắt lấp lánh dị quang.

Ánh mắt phượng như , dù rơi ai cũng đều khiến tim đó bất giác đập nhanh hơn.

Từ Thanh lập tức cúi đầu, lặng lẽ theo Tử Huyền tiến về phía .

Dưới chiếc ô giấy dầu, một vận váy tím, một mặc bạch bào.

Màu sắc rõ ràng đối lập, nhưng trong gió mưa, vạt áo lay động chồng lấn lên , như đan xen thành một bức tranh đẽ.

Cứ thế bước xa dần, họ đạp mà lên, trong Quận Đô, tới Hạnh Hoa Các giữa lòng thành.

Hạnh Hoa Các tửu lâu, mà là một khu vườn riêng biệt trang nhã, bên trong đình đài lầu các, hồ nước thủy tạ, ẩn hiện trong những rặng tùng xanh và bách ngọc, qua màn mưa càng toát lên vẻ hữu tình.

Lại cả núi giả đá kỳ, vườn hoa chậu cảnh, dây leo trúc biếc tô điểm khắp nơi, vô cùng tinh xảo.

Lúc , ngoài đình tứ giác ở giữa vườn, mấy chục tỳ nữ tay cầm ô mà , ai nấy đều dung mạo thanh tú, tràn đầy sức sống thanh xuân, càng nổi bật ba nữ tử đang trong đình.

Ba nữ tử , kẻ như mai, như lan, như cúc mùa thu, mỗi một vẻ, đều là mỹ nhân tuyệt sắc hiếm thấy đời.

Một vận đạo bào màu xanh ngọc, mắt sáng răng trắng, lúc đang đặt cây sáo bên môi, những âm điệu du dương trầm bổng vang vọng giữa cơn mưa gió, vẻ mặt thanh tú, tràn ngập thần thái ung dung.

Một khác mặc váy dài màu lam nhạt, tóc xanh buộc bằng dải lụa đồng màu, tôn lên làn da trắng như ngọc, đang rụt rè bên cạnh.

Nhìn từ cử chỉ vẻ là vãn bối.

dùng ngón tay ngọc búng nhẹ dây đàn, phối hợp cùng tiếng sáo, tiếng tì tiếng trúc giao hòa, hòa âm như tiêu như sáo, dịu dàng mê hoặc.

Còn một , mặc c.ung trang lộng lẫy, toát khí chất đoan trang cao quý, nhưng gương mặt thanh tú như đóa sen thanh khiết, nét mặt mang theo vẻ hờ hững, như thể chẳng nhiễm chút bụi trần của thế tục hồng trần.

ở chính vị, môi khẽ nhếch hiện nụ nhàn nhạt, lúc khẽ nâng cằm lên, về phía hai bóng đang bước đến từ xa, nhẹ giọng mở lời.

“Tử Huyền , lâu gặp.”

Ánh mắt cô dừng nơi c.uối tầm , chiếc ô giấy dầu, bóng dáng của Tử Huyền và Từ Thanh đang dần tiến đến.

Ngay khi nữ tử mặc c.ung trang lên tiếng, hai còn cũng lượt ngừng gảy nhạc, nữ tu sĩ mặc đạo bào xanh cầm sáo mỉm , khi Tử Huyền trong mắt hiện lên sự thiết.

nữ tử mặc váy lam, giống như vãn bối , khi thấy hai đến gần, nhất là lúc ánh mắt cô rơi lên Từ Thanh, ngón tay khẽ khựng , thần sắc lộ một tia phức tạp.

chính là Diêu Vân Tuệ.

Loading...