Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Quang Âm Chi Ngoại - Chương 820: Tuất Tử. (2)

Cập nhật lúc: 2025-06-29 13:16:05
Lượt xem: 3

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8Ux8gfDXfh

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Từ Thanh lặng lẽ nhìn về phương xa của trời đất, thật ra hắn không quá quan tâm đến chuyện nhận chức. Sau khi tiến vào địa giới Quận Đô, nhìn thấy mọi cảnh vật nơi đây, trong lòng hắn càng thêm ngổn ngang phức tạp, liền nhẹ giọng hỏi.

“Trần đại ca, Triều Hạ Sơn… có nằm ở đây không?”

“Triều Hạ Sơn?” Trần Đình Hào nhìn Từ Thanh một cái.

“Triều Hạ Sơn nằm trong Triều Lộ Châu, là một trong ba châu gần Quận Đô nhất. Nơi đó từ rất sớm đã được chọn làm địa điểm khảo nghiệm của Chấp Kiếm c.ung, người ngoài không được bước vào nửa bước. Ngay cả Chấp Kiếm Giả muốn tới cũng phải tiêu tốn một lượng quân công nhất định.”

“Lượng quân công ấy không hề nhỏ, bởi vì nơi đó chính là c.ung điện vĩnh hằng của một thái dương viễn cổ, đồng thời cũng là nơi chôn vùi của nó, từng có dòng lưu quang phát ra trước khi mặt trời kia lụi tắt, trào dâng từ trường hà thời gian, lấp lánh nơi ấy.”

“Mỗi một đạo lưu quang trước lúc diệt, đều ẩn chứa đạo vận, bản thân nó cũng là tài liệu thượng đẳng để luyện khí, luyện đan, số lượng vô cùng hiếm hoi, mỗi một lần xuất hiện đều được ghi chép lại cẩn mật.”

Ánh mắt Từ Thanh chợt ngưng đọng, vẻ mặt như thường nhưng trong lòng lại nổi lên sóng lớn. Đây là lần đầu tiên hắn biết rõ về Triều Hạ Sơn như thế.

Trần Đình Hào không hỏi vì sao Từ Thanh lại hứng thú với Triều Hạ Sơn, mà chỉ nhắc một câu.

Thao Dang

“Nếu ngươi muốn đến Triều Hạ Sơn, thì phải tích góp quân công thật tốt.”

Từ Thanh gật đầu.

Không bao lâu sau, khi họ đang trò chuyện, phi chu đã đến nơi đặt truyền tống trận. Theo bước Tử Huyền đi ra, phi chu được thu lại, hơn trăm tu sĩ lần lượt hạ xuống mặt đất.

Trên mặt đất có một tòa truyền tống trận cổ xưa, có hình dáng như tế đàn, phạm vi cực rộng, toàn thể màu xám đen, trên đó đan xen những đường rãnh dài, ánh sáng lấp lánh lưu chuyển.

Bốn phía có Chấp Kiếm Giả trấn giữ, rõ ràng là người quen của Trần Đình Hào, vừa nhìn thấy liền hớn hở chào hỏi, thậm chí có mấy người còn ôm lấy hắn đầy thân thiết.

Tình cảm giữa bọn họ khiến Từ Thanh có thêm một tầng nhận thức mới về Chấp Kiếm Giả.

Rất nhanh, dưới sự sắp xếp của đám người kia, đoàn người Liên Minh Bát Tông lần lượt bước vào truyền tống trận. Trong ánh sáng bừng sáng ngút trời, bọn họ hoàn tất lần truyền tống c.uối cùng trong chuyến đi này.

Khi tái xuất hiện, họ đã đến ngoài Quận Đô!

Một pho tượng khổng lồ rung động tâm thần lập tức hiện ra trong tầm mắt của mọi người vào đúng lúc ấy.

Đó là tượng Huyền U Cổ Hoàng, to lớn đến mức kinh thiên động địa, tựa như có thể chống đỡ cả thiên địa.

Nó quá mức to lớn, so với nó, đám người nơi đây chẳng khác nào những hạt bụi. Thậm chí nếu là phàm nhân ngước lên nhìn, căn bản không thể thấy được toàn bộ pho tượng.

Nó sừng sững đứng trên đại địa, đỉnh đầu chạm tới tầng trời, tầng mây chỉ lơ lửng nơi eo, muốn nhìn rõ toàn cảnh phải là tu sĩ vận hết nhãn lực mới miễn cưỡng thấy được.

Tượng được tạc trong dáng hai tay nâng cao, như muốn ôm lấy thiên địa, và giữa hai tay tượng ấy, lại lơ lửng một tòa thành trì hùng vĩ đến kinh tâm động phách.

Đó chính là Quận Đô.

Tòa thành này lớn gấp nhiều lần cụm thành của Liên Minh Bát Tông, bên trong ánh sáng hoa lệ vô cùng, quang mang ngưng tụ như biển sáng.

Bao quanh nó, còn có ba tòa c.ung điện lơ lửng nhỏ hơn một chút.

Tuy không bằng Quận Đô, nhưng bất kỳ c.ung điện nào nếu đặt trên mặt đất, đều là tồn tại khổng lồ.

Ba c.ung một thành, rõ ràng rành mạch hiện ra trước mắt Từ Thanh, khiến tâm thần hắn chấn động mãnh liệt.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/quang-am-chi-ngoai/chuong-820-tuat-tu-2.html.]

Nhưng càng khiến lòng hắn dậy sóng dữ dội hơn… chính là đại địa.

Ngay bên dưới Quận Đô đang lơ lửng, nơi tượng Cổ Hoàng đứng vững, mặt đất trơn bóng như gương, mà dưới lớp gương ấy… lại là một siêu ngục tối xây dựng dưới lòng đất.

Mặt đất phía trên ngục này như gương, mang trạng thái bán trong suốt. Nếu đứng từ trên cao nhìn xuống, có thể thấy nơi đó có quá nhiều tầng, sâu hun hút như vực thẳm không đáy.

Đó chính là Hình Ngục Ty, là nhà lao số một của Phong Hải Quận mà Trần Đình Hào đã nhắc tới!

Giữa không trung, nơi ngục tối và thành trì lơ lửng giao nhau, có một thanh cổ kiếm bằng đồng xanh khổng lồ đang trôi nổi.

Thanh kiếm này uy thế mênh m.ô.n.g, khí thế động trời, kiếm quang chói lóa, từ tám phương đều có thể nhìn thấy.

Trên thân kiếm khắc một chữ “Nguyên”, đó chính là kiếm lệnh của Chấp Kiếm Giả.

Nó lơ lửng trong hư không, phía trên là Quận Đô, phía dưới là nhà lao, thân kiếm xoay chậm rãi, tỏa ra một luồng uy áp khủng kh.i.ế.p không thể nào hình dung nổi.

Trên trấn giữ Quận Đô, dưới trấn áp hình ngục!

Nhưng đó vẫn chưa phải là tất cả. Trên mặt đất còn có một quần thể kiến trúc khác, cũng hấp dẫn ánh mắt của toàn bộ đệ tử Liên Minh Bát Tông.

Đó là những kiếm các ngũ giác được xây dựng bao quanh nhà lao!

Những kiếm các này xếp thành vòng tròn từng lớp từng lớp, bố cục chỉnh tề cực kỳ, nhưng độ cao lại không đồng đều, cái cao thì gần như chạm tới chiều cao của Quận Đô, cái thấp thì chỉ cao vài trượng, cao thấp đan xen.

Số lượng nhiều đến đáng sợ, ước chừng lên đến hơn mười vạn, mỗi tòa cách nhau khoảng ngàn trượng, xếp thành từng vòng nối tiếp nhau, khoảng chừng vài chục vòng tròn như thế.

“Đó là Kiếm Các! Tất cả Chấp Kiếm Giả của Phong Hải Quận khi được thăng chức và đến báo danh tại Quận Đô, đều phải để lại Lệnh Kiếm tại nơi đây, để hình thành nên một tòa Kiếm Các, đồng thời cũng là chỗ cư trú thường ngày của Chấp Kiếm Giả!”

“Chấp Kiếm Giả không c.h.ế.t, Kiếm Các không tan. Nếu c.h.ế.t trong chiến đấu, sẽ phải trải qua nghi thức đặc thù, do chấp sự tuyên đọc, Kiếm Các mới giải thể.”

“Hoan nghênh các ngươi, đến với tổng bộ Chấp Kiếm Giả Phong Hải Quận, đến với Quận Đô!”

Trần Đình Hào cười sang sảng, hướng về phía đám người Từ Thanh chắp tay hành lễ, vốn định rời đi, nhưng thấy đám người Liên Minh Bát Tông dường như đang chờ ai đó, liền không rời đi mà ở lại đợi cùng.

Quả nhiên, đoàn người Liên Minh Bát Tông vẫn đang chờ đợi.

Chờ người của phân tông ra đón tiếp. Một mặt là vì Tử Huyền Thượng Tiên đích thân đến, mặt khác là vì không thể tùy tiện tiến vào Quận Đô, bắt buộc phải có người dẫn dắt.

Theo lý thì người của phân tông sớm đã phải đến, nhưng giờ đã đợi một lúc vẫn không thấy bóng dáng đệ tử nào xuất hiện.

Trong mắt Tử Huyền Thượng Tiên hiện lên một tia u lam, cô ta đã dùng ngọc giản truyền âm, nhưng hoàn toàn không có hồi âm.

“Chắc là có chuyện rồi.” Lão bà Ngũ Phong đứng bên cạnh Tử Huyền, trầm giọng nói.

Người trấn giữ phân tông không phải là tu sĩ cấp lão tổ, nên không thể nào dám thất lễ với Tử Huyền Thượng Tiên, cũng không có gan ấy. Nhưng hiện giờ lại hoàn toàn không có ai ra mặt.

Điều này… chỉ có một khả năng.

Phân tông xảy ra chuyện!

Ánh mắt Từ Thanh chợt lóe lên, mới đến nơi đã xảy ra chuyện như thế này, hiển nhiên không thể lấy lý do trùng hợp để biện giải.

“Nhằm vào chúng ta sao?” Từ Thanh nheo mắt lại, Đội trưởng bên cạnh cũng lộ ra hàn ý, hai người nhìn nhau.

Loading...