Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Quang Âm Chi Ngoại - Chương 819: Tuất Tử. (1)

Cập nhật lúc: 2025-06-29 13:16:02
Lượt xem: 3

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/5L05d6YWSF

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Cái quỳ bất ngờ của Ninh Viêm khiến mọi người không khỏi ngạc nhiên.

Tử Huyền Thượng Tiên nhàn nhạt liếc gã một cái, dường như đã sớm quen với chuyện này.

“Là người của Huyền U Tông sao.”

“Lão tổ anh minh! Đệ tử chính là tu sĩ của Huyền U Tông, khi còn ở tông môn đã ngưỡng mộ lão tổ chủ tông của ba ngàn bảy trăm chi nhánh Huyền U Tông khắp Nghênh Hoàng Châu.”

Đội trưởng thì mặt mày cổ quái, Từ Thanh thì nhíu mày, nhớ đến tính chất đặc biệt của Huyền U Tông.

Do ảnh hưởng từ Huyền U Cổ Hoàng, nên số lượng tông môn mang danh “Huyền U Tông” cực kỳ nhiều, lớn nhỏ đủ loại, chỉ cần có chút liên hệ là cũng dám tự xưng Huyền U Tông.

Như lần trước ở Thái Sơ Độ Ách Sơn, Từ Thanh và Đội trưởng đã từng gặp một Huyền U Tông như thế.

Thao Dang

Mà Ninh Viêm này rõ ràng cũng thuộc loại ấy, có tu hay không tu công pháp của Huyền U Tông, trong mắt Tử Huyền Thượng Tiên liếc một cái là biết rõ.

Cho nên nghĩ đến chút tình cảm hương khói, Tử Huyền khẽ gật đầu, cho phép gã đi cùng pháp chu.

Ninh Viêm trong lòng rối loạn, gã thật sự không muốn ở lại trên thuyền, nhưng không dám cãi lời, chỉ đành cắn răng co rút vào góc thuyền, không dám nhìn Từ Thanh, trong lòng lo lắng thấp thỏm như c.h.i.m sợ cành cong.

Từ Thanh liếc gã một cái, định tìm lúc không ai để tính sổ món nợ này.

Nhưng Đội trưởng lại ánh mắt lóe tinh quang, đi tới vòng quanh Ninh Viêm mấy lượt, bộ dáng có vẻ rất hứng thú, rồi lên tiếng hỏi.

“Tiểu tử, ngươi có gì đó không đúng nha. Bị con đại điểu kia quần đến thế mà vẫn không c.h.ế.t, thương thế lại chẳng nặng bao nhiêu.”

“Trần sư huynh, lúc nhỏ huyết mạch ta từng tái tổ tiên, huyết mạch chi lực có năng lực hộ thân.” Ninh Viêm vội vàng giải thích.

Đội trưởng nghe xong, l.i.ế.m liếm môi, cười ha hả, nhào tới ôm cổ Ninh Viêm, hạ giọng nói.

“Đừng sợ Từ Thanh, ta là đại sư huynh của hắn, chắc ngươi cũng từng nghe trên cột Thái Sơ Ly U nói về mấy lời đồn Từ Thanh cực kỳ kính trọng ta rồi đúng không? Ta nói cho ngươi hay, đồn đó là thật đấy.”

“Từ giờ ngươi cứ theo ta, ngươi là huynh đệ của ta, vậy cũng chính là huynh đệ của Từ Thanh, mà giữa huynh đệ với nhau, cái gì quan trọng nhất? Chính là nghĩa khí! Có phải không?!”

Ninh Viêm không dám nói không phải, liên tục gật đầu như gà mổ thóc.

Từ Thanh liếc nhìn Đội trưởng, cảnh tượng này khiến hắn có cảm giác quen thuộc mơ hồ, như thể đã từng thấy ở ai đó, vì thế liếc sang Ngô Kiếm Vu bên cạnh.

Ngô Kiếm Vu cũng sững ra, nhớ đến chính mình ngày xưa từng rơi vào cảnh ấy, lập tức nhìn Ninh Viêm với ánh mắt đầy cảm thông.

Đội trưởng vẫn đang thao thao bất tuyệt lừa gạt, còn phi chu thì vẫn tiếp tục tiến về phía trước, khoảng cách đến điểm truyền tống mà Trần Đình Hào đã nhắc tới, đã không còn xa.

Nơi đó thực tế cũng là điểm truyền tống c.uối cùng trên tuyến đường của Liên Minh Bát Tông.

“Sau lần truyền tống này, chúng ta sẽ đến Quận Đô rồi. Từ Thanh, lúc nãy ta có hỏi thăm một chút mấy bằng hữu trong c.ung… mới biết được ngươi… vậy mà lại là Vạn trượng hào quang!”

Trần Đình Hào nhìn Từ Thanh đầy chấn động, hắn trước đó vì ra ngoài làm nhiệm vụ nên đã rời quận một thời gian dài, mãi đến khi vào phạm vi Quận Đô thì ngọc giản truyền âm mới có thể sử dụng được.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/quang-am-chi-ngoai/chuong-819-tuat-tu-1.html.]

“Ta vẫn còn nhiều điều chưa hiểu rõ, nếu sau này có chỗ nào làm chưa thỏa đáng, mong Trần đại ca chỉ bảo thêm.” Từ Thanh ôm quyền, vẻ mặt chân thành.

“Nhất định rồi! Từ Thanh, ngươi là vạn trượng hào quang, điều này ở Phong Hải Quận từ trước đến nay chưa từng có. Ngươi có biết điều đó đại biểu cho cái gì không?” Trong mắt Trần Đình Hào có sự ngưỡng mộ, nhưng tuyệt không hề có chút ghen tỵ.

Từ Thanh lắc đầu.

“Điều đó có nghĩa là ngươi là người đáng tin cậy nhất, tâm tính cực kỳ chính trực, và điều đó sẽ mang lại trợ giúp rất lớn cho việc nhận chức của ngươi.” Trần Đình Hào cảm khái.

“Nhận chức?” Từ Thanh biết lần này đến là để được bố trí chức vị, nhưng cụ thể thế nào thì chưa rõ, nên mở miệng hỏi.

“Theo quy định, Chấp Kiếm Giả mới nhậm chức phải phục vụ ba năm tại Quận Đô, sau đó mới có thể được điều đi nơi khác. Các ngươi lần này tới, sau khi tuyên thệ xong sẽ được sắp xếp vị trí.”

“Chức vị khác nhau thì lượng quân công có thể đạt được cũng khác, vì vậy chức vị rất quan trọng.”

“Dù sao thì với Chấp Kiếm Giả chúng ta, mọi thứ đều không thể rời khỏi quân công!”

“Trong số các chức vụ của Chấp Kiếm c.ung, các phòng như Tuần Tra và Kiểm Tra là dễ kiếm quân công nhất, ngoài ra còn có Tình Báo và Chấp Pháp cũng tạm được. Nhưng các chức vụ nội vụ thì cơ hội đạt quân công rất ít.”

“Còn một chức vị đặc biệt nữa, quân công đạt được còn nhiều hơn cả, nhưng nơi đó chưa bao giờ tuyển người mới nhậm chức, người cũ cũng không thể tự xin vào, tất cả những người đảm nhiệm vị trí ấy đều là do c.ung chủ tự mình đặc cách chỉ định.”

Trong mắt Trần Đình Hào hiện lên vẻ ngưỡng mộ sâu sắc.

“Phải là người xuất thân cực kỳ thanh sạch và tâm tư thuần khiết mới có thể đảm đương được.”

Từ Thanh cảm thấy tò mò, liền nhìn sang Trần Đình Hào.

“Đó chính là… Tuất Tử!”

“Tuất Tử?” Từ Thanh ngẩn ra.

“Đúng vậy, Tuất Tử, thuộc Hình Ngục Ty! Khi ngươi đến Quận Đô sẽ biết, một trong những đặc sắc lớn nhất của Quận Đô chính là Nhà Lao Vạn Tộc!”

Trần Đình Hào cười cười, trên mặt cũng hiện lên một tia tự hào.

“Hình Ngục Ty giam giữ toàn bộ hung tà của vạn tộc xưa nay, cả những thứ quỷ dị, đó là nhà lao lớn nhất toàn Phong Hải Quận, phạm nhân bên trong phần lớn đều là loại đại ác sát nhân, hung tàn cực độ, nhưng c.uối cùng đều phải run sợ trước từ Tuất Tử.”

“Bởi vì tất cả người trong Hình Ngục Ty đều tự xưng mình chỉ là một con tốt (Tốt trong cờ vua, cờ tướng), Tuất Tử.”

“Thế là danh xưng Tuất Tử ra đời, họ trấn nh.i.ế.p hết thảy hung tà.”

Trần Đình Hào nói đến đây, trong mắt càng thêm khát vọng, hóa thành c.uồng nhiệt.

“Tông môn ta có một vị lão tổ, năm đó từng được c.ung chủ đặc cách triệu vào làm Tuất Tử, đáng tiếc… người đã vì công vụ mà hy sinh nhiều năm trước.”

Nói đến đây, Trần Đình Hào lắc đầu.

“Có điều, Từ Thanh, ngươi sẽ không thể nào vào Hình Ngục Ty được đâu. Dù Tuất Tử rất đặc biệt, nhưng ngươi lại càng đặc biệt hơn nữa. Một Chấp Kiếm Giả có vạn trượng hào quang như ngươi, chắc chắn sẽ được người người kỳ vọng. Có lẽ lần sau ta gặp lại ngươi… đã phải cúi mình thi lễ Chấp Kiếm rồi.”

Loading...