Quang Âm Chi Ngoại - Chương 818: Đại điểu Thanh Cầm. (2)
Cập nhật lúc: 2025-06-29 13:16:00
Lượt xem: 4
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/2VfvXerZvn
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Khi sa mạc trên đại địa dần trở nên thưa thớt, một vùng đất xanh biếc chậm rãi hiện ra trong tầm mắt của mọi người trên phi chu.
Phóng tầm mắt nhìn, mặt đất lấy đồng bằng làm chủ, núi non không nhiều, dị chất nơi đây cũng thưa loãng, linh khí rõ ràng nồng đậm hơn các khu vực khác.
Bầu trời xanh biếc, vô cùng trong trẻo.
Từ Thanh đứng nơi mũi thuyền, phóng mắt nhìn khắp trời đất, trong lòng dâng lên một cảm giác thông suốt dễ chịu, đặc biệt là nơi đây vẫn còn có thể trông thấy rất nhiều thành trì tồn tại trên mặt đất.
Ví như lúc này, ngay bên dưới họ có một thành trấn, người dân trong đó trên gương mặt đều nở nụ cười, có thể nhìn ra đối với c.uộc sống tràn đầy hy vọng.
Điều này, tại các châu khác, trong đám phàm nhân đang vật lộn để sinh tồn, rất hiếm khi thấy được.
“Địa giới Quận Đô… đến rồi.” Trần Đình Hào cười nói.
Thao Dang
“Nơi này, chúng ta có thể mượn truyền tống trận ở bất kỳ chỗ nào, để tiến vào ngoài Quận Đô, phía trước không xa có một điểm truyền tống công cộng, chúng ta có thể đến đó.”
Hắn giơ tay chỉ về phía xa, Từ Thanh theo ánh mắt nhìn tới, thì ngay khoảnh khắc tiếp theo, trong mắt lóe lên tinh mang.
Đội trưởng nhướng mày, các đệ tử xung quanh cũng có vài người lộ ra vẻ nghiêm trọng.
Chỉ thấy tại phương hướng mà Trần Đình Hào chỉ đến, trên bầu trời, bỗng xuất hiện một mảng mây xám, mảng mây này có phạm vi cực lớn, gần như có thể bao phủ một tòa thành trì.
Lúc này tầng mây xám ấy đang lao nhanh, mơ hồ có thể thấy được trong tầng mây kia, tồn tại một con đại điểu.
Con đại điểu này có hình dạng cực kỳ quái dị, nó có ba cái đầu, mỗi một cái đều trông dữ tợn hung ác.
Bụng rất to, cánh lại rất nhỏ, lông trên thân rối bù rối beng, song lại tỏa ra khí tức thần tính kinh người, lan khắp trời đất xung quanh nó.
Trong móng vuốt của nó dường như đang nắm cái gì đó, nhìn không rõ.
Hiện đang lao đến chỗ phi chu của đám người Từ Thanh, nơi nó đi qua đều gợn lên c.uồng phong, hóa thành vòi rồng nối liền thiên địa, khí thế c.uồn c.uộn, vô cùng hùng tráng.
“Là tiền bối Thanh Cầm!” Trần Đình Hào sững sờ.
“Tiền bối Thanh Cầm là bằng hữu của Quận thủ tiền nhiệm, tám trăm năm trước khi Quận thủ tiền nhiệm hồi quy Hoàng Đô, từng mời ông ta đi cùng, nhưng ông ta không đồng ý, mà chọn lưu lại Phong Hải Quận cư trú, thỉnh thoảng bay ra ngoài, lão nhân gia ngài là dị chủng thời Hồng Hoang, huyết mạch có thể truy ngược về thời đại Cổ Hoàng, nghe nói tổ tiên từng đi theo Cổ Hoàng.”
Ngay khi lời của Trần Đình Hào vừa dứt, theo đà con đại điểu tiến gần, liền có tiếng kêu thảm thiết vang lên từ móng vuốt của nó.
“Cứu ta với, cứu ta với, ta là Chấp Kiếm Giả, từng được Đại Đế vấn tâm, sáu mươi trượng hào quang!”
Âm thanh thê lương, đầy kinh hoàng, Từ Thanh cảm thấy có chút quen tai, Đội trưởng thì ánh mắt lóe tinh quang.
“Đây chẳng phải là Ninh Viêm sao? Gã sao lại bị xem như đồ ăn vậy.”
Từ Thanh dĩ nhiên cũng thấy rõ, đối với Ninh Viêm, kẻ từng ra tay với mình, hắn lựa chọn làm ngơ, nhưng một bên, Trần Đình Hào sau khi nghe lời của Ninh Viêm thì lập tức bay lên không trung, hướng về đại điểu Thanh Cầm ôm quyền cúi chào, cao giọng mở lời.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/quang-am-chi-ngoai/chuong-818-dai-dieu-thanh-cam-2.html.]
“Thanh Cầm đại nhân bớt giận, có thể để ta tra xét một chút xem người này có thật là một thành viên trong hàng ngũ Chấp Kiếm Giả hay không, nếu thật sự đúng là như vậy, kính xin Thanh Cầm đại nhân giơ cao đánh khẽ…”
Từ Thanh khó hiểu liếc nhìn Trần Đình Hào, Đội trưởng cũng thế, lại nhìn sang Từ Thanh.
“Không quen biết, chỉ vì nói một câu là Chấp Kiếm Giả, đã phải ra tay giúp đỡ sao?” Câu này Đội trưởng không nói ra miệng, nhưng ánh mắt đã thể hiện rõ hàm ý, Từ Thanh hiểu ý, lập tức chìm vào trầm ngâm.
“Sau này, các ngươi cũng sẽ như vậy thôi.” Đạo lữ của Trần Đình Hào, dường như đoán được suy nghĩ trong lòng hai người, nhẹ giọng lên tiếng, sau đó cũng bay lên, đứng cạnh Trần Đình Hào, đồng dạng ôm quyền bái kiến đại điểu.
Đội trưởng lập tức cảnh giác, y cảm thấy có lẽ những Chấp Kiếm Giả khác thì có thể như vậy, nhưng nếu bản thân rơi vào nguy hiểm, dù có báo ra "một trượng hào quang", chưa chắc đã có người đến cứu mình, cho nên suốt dọc đường y rất ít mở miệng nói chuyện, chỉ sợ bị người khác hỏi đến chuyện hào quang.
Lúc này, Tử Huyền Thượng Tiên cũng bước ra khỏi khoang thuyền, đứng bên cạnh Từ Thanh, ngẩng đầu nhìn về phía bầu trời, mang theo vài phần đề phòng.
Trên bầu trời, theo sau lễ bái của đạo lữ Trần Đình Hào, con đại điểu lượn một vòng trên không trung, ba cái đầu với sáu con mắt quét qua phi chu, như đang xác định điều gì đó.
Sau đó, móng vuốt buông ra.
Ninh Viêm thét lên một tiếng thảm thiết, thân thể rơi xuống, được Trần Đình Hào lập tức đón lấy, khi đưa trở về phi chu thì đại điểu trên bầu trời phát ra một tiếng kêu chói tai khó nghe, rồi dang cánh nhỏ, phành phạch phành phạch đạp trên mây xám bay xa.
“Sao ta cảm thấy, vừa nãy nó hình như liếc nhìn ta một cái?” Đội trưởng ngạc nhiên nói.
Ngô Kiếm Vu ở bên cạnh cũng gật đầu lia lịa, trong mắt hiện lên vẻ mơ màng, trong lòng thầm nói.
“Ta cảm thấy nó đang nhìn ta… Chẳng lẽ… nó cảm nhận được khí chất Huyền U Cổ Hoàng trên người ta?”
Từ Thanh cũng đang trầm ngâm suy nghĩ.
Lúc này Trần Đình Hào nắm lấy Ninh Viêm, vừa định hỏi han thân phận, thì Ninh Viêm còn đang hồn vía lên mây, liếc một cái liền trông thấy Đội trưởng và Từ Thanh.
Gã lập tức trợn tròn mắt, thân thể run rẩy, lại bắt đầu giãy dụa, dường như không muốn để người khác thấy mình trong tình trạng này.
Trần Đình Hào có chút nghi hoặc, quay đầu nhìn về phía Từ Thanh và Đội trưởng.
“Các ngươi quen nhau à?”
“Quen, tiểu tử này cũng là người của Nghênh Hoàng Châu bọn ta, là chuẩn Chấp Kiếm Giả trong kỳ khảo hạch lần này.” Đội trưởng mỉm cười đáp, nhấn mạnh chữ “chuẩn”.
Trần Đình Hào cười cười, buông tay ném Ninh Viêm lên boong thuyền.
Từ Thanh lạnh lùng liếc nhìn Ninh Viêm.
Ninh Viêm run rẩy càng dữ, trong lòng vừa sợ vừa giận, khó khăn lắm mới đến được nơi đây, vậy mà vừa tới đã bị con c.h.i.m khổng lồ kia vô lý chụp lấy.
Giờ thì may mắn thoát nạn, nhưng hết lần này đến lần khác, lại gặp phải kẻ thù nhớ dai như Từ Thanh.
Trong lúc tâm thần cực kỳ căng thẳng, gã nhìn thấy Tử Huyền Thượng Tiên, ánh mắt lập tức sáng rực lên, đột nhiên chạy tới, "bịch" một tiếng quỳ sụp xuống, lớn tiếng hô lên.
“Lão tổ, đệ tử c.uối cùng cũng tìm được người rồi!”