Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Quang Âm Chi Ngoại - Chương 816: Đôi mắt của tộc Mộ Quang. (2)

Cập nhật lúc: 2025-06-29 13:15:55
Lượt xem: 5

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/AKOms4MFnX

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Đôi mắt của nữ hài ấy lóe lên ánh sáng, bên trong chứa đầy vẻ kỳ dị, dường như có thể hấp thu ánh mặt trời, khiến hai con ngươi ngày càng sáng rực.

Hai xúc tu trên trán cũng khẽ đong đưa, dệt nên từng đạo phù văn, từng cái từng cái dung nhập vào trong mắt.

Thế nhưng, quá trình này hiển nhiên không thể bị gián đoạn, vì vậy hai vị Chấp Kiếm Giả kia đang toàn lực bảo hộ nữ hài.

Mà thứ cản trở việc nữ hài. hấp thu nhật quang, lại là một loại tồn tại vô hình.

Chúng như hòa tan vào ánh sáng, không thể nhìn thấy thân hình, chỉ có thể phát hiện ra quanh chỗ chúng hiện diện, ánh sáng lưu chuyển mạnh mẽ hơn, thường xuyên vặn vẹo và lóa rực.

“Đó là Quang Quái!”

Trên phi chu, Tử Huyền Thượng Tiên chăm chú nhìn cảnh ấy, nhẹ giọng nói.

“Ánh sáng sinh ra linh trí thì sẽ biến thành Quang Quái.

Chúng phần lớn tồn tại ở những nơi có nhật quang đậm đặc, bản thân không có hình dạng, thực chất chính là ánh sáng, vì thế khó đối phó, càng khó tiêu diệt, chỉ đến khi màn đêm buông xuống chúng mới có thể tiêu tán.”

Ngay khi lời Tử Huyền vang lên, hai Chấp Kiếm Giả dưới đất rõ ràng đang rơi vào thế yếu, hiển nhiên là đã đánh giá thấp độ khó của nhiệm vụ này, giờ đây cả hai đều bị thương.

Từ Thanh liếc nhìn Đội trưởng.

Đội trưởng cũng nhìn lại Từ Thanh.

“Tiền bối, hai vị này từng giúp chúng ta một lần, đệ tử muốn xuống hỗ trợ.”

Từ Thanh hướng về phía Tử Huyền Thượng Tiên ôm quyền hành lễ.

“Cần ta giúp không?”

Tử Huyền dịu giọng hỏi.

“Ta và sư huynh có thể xử lý. Nếu thật sự không đối phó được, lại làm phiền tiền bối ra tay.”

Từ Thanh bình tĩnh đáp. Tử Huyền gật đầu, hắn liền hóa thành một đạo quang ảnh bay khỏi phi chu.

Đội trưởng bên cạnh húng hắng ho một tiếng.

“Thật ra tiền bối ra tay luôn cũng được mà…”

Tử Huyền lườm y một cái, Đội trưởng lập tức co cổ, không dám nói nữa, vội vã bay theo Từ Thanh, hai người trước sau lao thẳng xuống mặt đất.

Nhìn thấy hai người họ tới, hai Chấp Kiếm Giả kia lộ vẻ mừng rỡ, nam tu sĩ từng gặp ở Nghênh Hoàng Châu lập tức truyền âm:

“Đa tạ hai vị đạo hữu! Số lượng Quang Quái lần này nhiều hơn hẳn những nhiệm vụ tương tự trước kia, phiền hai vị giúp chúng ta bảo hộ hài tử tộc Mộ Quang kia!”

Từ Thanh gật đầu, thân hình lóe lên, chớp mắt đã đến nơi, vừa đáp xuống đất, hắn lập tức cảm nhận được trong biển ánh sáng trước mặt có một sát cơ đang lao đến, tốc độ kinh người.

Hai mắt Từ Thanh lóe tinh quang, Độc Đan trong Thiên c.ung thứ ba rung mạnh, ý độc cấm lập tức lan tỏa khắp toàn thân.

Ngay giây tiếp theo, một tiếng hét thảm vang lên từ phía trước, trong biển ánh sáng, một tia sáng bỗng chuyển sang màu đen, đang tan biến với tốc độ chóng mặt.

Cảnh tượng ấy khiến hai Chấp Kiếm Giả sáng mắt.

Cùng lúc đó, Đội trưởng bên kia cũng không hề kém cạnh, toàn thân tỏa ra lam quang, trong nháy mắt một luồng hàn khí vô tận bùng nổ lan ra.

Luồng hàn khí ấy khủng kh.i.ế.p đến rợn người, vùng bị bao phủ trở thành nơi không còn ánh sáng, bóng tối lan ra, dường như có thể đóng băng cả ánh sáng.

Ánh sáng là thứ có thể bị đông cứng!

Mà một khi đã bị đông lại, nó không thể chảy trôi, không thể di chuyển, xung quanh tự nhiên chìm vào hắc ám.

Phải nói rằng, tại nơi đây, uy lực hàn khí của Đội trưởng thậm chí còn mạnh mẽ hơn cả Từ Thanh.

Sự gia nhập của hai người đã giúp giảm tải đáng kể áp lực cho hai Chấp Kiếm Giả, chẳng bao lâu sau, nguy cơ nơi đây dần được hóa giải, đám Quang Quái xung quanh cũng nhận thấy sự khó đối phó, liền lũ lượt tản đi.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/quang-am-chi-ngoai/chuong-816-doi-mat-cua-toc-mo-quang-2.html.]

“Đa tạ hai vị đạo hữu!”

Hai Chấp Kiếm Giả kia, thực lực đều ở cảnh giới Kết Đan Tam c.ung, lúc này nhìn Từ Thanh và Đội trưởng, dù lòng đầy cảm kích, nhưng trong lòng khó tránh khỏi có đôi chút cảnh giác.

Đó là bản năng.

Trong thời đại này, ai không có bản năng ấy sớm muộn cũng c.h.ế.t yểu.

Nam Chấp Kiếm Giả từng gặp Từ Thanh ở Nghênh Hoàng Châu, giờ đây trong lòng vô cùng chấn động.

Hắn từng thấy qua thiên kiêu, từng gặp người tài, nhưng rõ ràng hai người trước mặt khi xưa mới chỉ là Trúc Cơ, vậy mà nay đã ngang hàng với mình, thậm chí nhìn cách ra tay của họ, chiến lực còn vượt trội hơn.

“Ân tình tặng pháp khí hôm đó, chúng ta còn chưa kịp cảm tạ, hôm nay cũng chỉ là tiện tay hỗ trợ.”

Từ Thanh ôm quyền, nghiêm túc nói.

“Không sai, huống chi ta với tiểu sư đệ cũng là Chấp Kiếm Giả, gặp phải thì đương nhiên phải giúp.”

Đội trưởng cười ha hả, thuận thế chỉ rõ thân phận của cả hai.

Nghe vậy, hai Chấp Kiếm Giả sắc mặt trở nên nghiêm nghị, đồng loạt lấy ra Lệnh Kiếm.

Từ Thanh và Đội trưởng cũng lập tức lấy ra Lệnh Kiếm, bốn thanh Lệnh Kiếm tỏa ra quang mang rực rỡ, khiến hai vị Chấp Kiếm Giả kia khi nhìn thấy đều rõ ràng thở phào nhẹ nhõm, ý cảnh giác giảm đi rất nhiều.

“Tại hạ là Trần Đình Hào, đây là đạo lữ của ta, Tôn Lập Oánh, lần này đa tạ hai vị. Hai phu thê chúng ta tiếp nhận nhiệm vụ này, quả thực có phần sơ suất.”

Trần Đình Hào cảm khái, sau đó lấy ra một ngọc giản, đưa cho Từ Thanh.

“Công huân của nhiệm vụ lần này, chia cho hai vị một nửa, xin đừng từ chối. Đây là cách giao thiệp của Chấp Kiếm Giả chúng ta, mọi người là chiến hữu, cũng là giao tình quân tử!”

Thấy vậy, Từ Thanh và Đội trưởng cũng không khách sáo, nhận lấy ngọc giản, rồi trong lúc cùng chờ thiếu nữ tộc Mộ Quang hấp thu ánh sáng mặt trời, bốn người cũng trò chuyện giao lưu.

Phu thê Trần Đình Hào biết được Từ Thanh và Đội trưởng đang trên đường tới báo danh ở Quận Đô, đồng thời Từ Thanh và Đội trưởng cũng hiểu rõ nhiệm vụ lần này của đối phương.

Tộc Mộ Quang là một trong những đồng minh của Nhân tộc, thuộc về số ít chủng tộc mang thiện ý.

Thiên phú của họ là có thể dùng đôi mắt hấp thu ánh sáng mặt trời, sau đó đi tới những khu vực không có ánh sáng mặt trời, tại đó bán đi nhãn cầu của mình.

Lần này, phu thê Trần Đình Hào được giao nhiệm vụ hộ tống nữ hài đến nơi này để hấp thu ánh sáng, bởi nơi đây là nơi ánh mặt trời nồng đậm nhất.

Không lâu sau, thiếu nữ hoàn tất việc hấp thu, lại một lần nữa nhắm mắt lại, sau khi được buộc dải lụa đen lên mắt, cả người trở nên có chút suy nhược, được phu thê Trần Đình Hào cõng trên lưng.

Vì họ cũng phải trở về Quận Đô, nên dưới lời mời của Từ Thanh và Đội trưởng, hai người chọn đồng hành cùng họ trên pháp chu.

Trên pháp chu, phu thê Trần Đình Hào trước tiên bái kiến Tử Huyền Thượng Tiên, vô cùng c.ung kính.

Thao Dang

Đối với sự xuất hiện của hai người, Tử Huyền cũng bày tỏ hoan nghênh, cô ta hy vọng Từ Thanh trước khi tiến vào Quận Đô có thể kết giao thêm vài vị bằng hữu Chấp Kiếm Giả.

Có điều tu vi cô ta quá cao, nếu lưu lại sẽ khiến phu thê Trần Đình Hào chịu áp lực rất lớn, nên sau lời chào đón, cô ta liền quay về khoang thuyền, trước khi đi còn mỉm cười bảo Từ Thanh hãy đảm nhận vai trò chủ nhân để tiếp đãi.

Đôi bên đều mang thiện ý, nên chung sống vô cùng vui vẻ.

Thế là trên đường pháp chi tiến về Quận Đô, Trần Đình Hào cũng lấy lễ đáp lễ, hướng về Từ Thanh và Đội trưởng, tỉ mỉ giới thiệu về tình hình Quận Đô.

“Quận Đô là trung tâm của Phong Hải Quận, cơ bản mỗi châu đều có đại thế lực lập phân tông tại đó, nhưng họ chỉ thuộc tầng thấp nhất trong hệ thống của Quận Đô, tính là tầng thứ sáu.

Trên họ là tầng thứ năm, gồm các nha môn thuộc hệ thống hành chính của quận.

Trên nữa, là ba đại tông môn cùng một đại gia tộc của Phong Hải Quận, lần lượt là Thái Hư Hóa Yêu Tông, Thái Cổ Lôi Mạch, Huyết Hàn Môn, và Diêu Hầu Đạo Phủ!”

“Trong đó, Diêu Hầu Đạo Phủ là đặc biệt nhất, vị tổ khai sáng gia tộc này từng là một trong ba mươi sáu Thiên Hầu của Nhân tộc, được Huyền U Cổ Hoàng ban cho chữ ‘Đạo’, từ đó hậu nhân mới có thể xưng là Đạo Phủ.”

Giọng nói của Trần Đình Hào, theo đà phi tốc của phi chu, chậm rãi vang vọng.

Khoảng cách đến Quận Đô… ngày càng gần.

Loading...