Quang Âm Chi Ngoại - Chương 812: U Minh Chi Cảng. (2)
Cập nhật lúc: 2025-06-29 13:15:46
Lượt xem: 6
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/8ztMU97GTZ
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Hướng ánh mắt của họ nhìn tới, trong cơn bão c.uồng phong, có hai thanh trường kiếm gào thét lao đến.
Uy lực kinh người, xé toạc gió bão, chỉ trong khoảnh khắc đã áp sát, nhưng mục tiêu không phải là Từ Thanh và Đội trưởng, mà là những cự nhân khác.
Chớp mắt, theo từng nhát c.h.é.m ngang của phi kiếm, ba đầu cự nhân thét lên thảm thiết, thân thể run rẩy, bị phi kiếm đ.â.m xuyên qua n.g.ự.c, sinh cơ trong thể nội bị hủy diệt hoàn toàn.
Cùng lúc ấy, hai thân ảnh cũng lao ra từ trong bão tố.
Thao Dang
Một nam một nữ, cả hai đều mặc trường bào trắng, phía sau có choàng áo, dưới ánh trời u ám, trên y bào dường như có ẩn văn ngọn lửa, khiến sự xuất hiện của họ trông như hai ngọn hỏa diễm rực rỡ.
Bộ trang phục này, Từ Thanh nhìn lướt qua liền nhận ra, chính là Chấp Kiếm Giả.
Đặc biệt là nam tu sĩ trong đó, Từ Thanh đã từng gặp qua.
Đội trưởng cũng lập tức nhận ra.
Người đó chính là vị Chấp Kiếm Giả mà hôm trước Từ Thanh và Đội trưởng từng gặp khi tuần tra trên Uẩn Tiên Vạn Cổ Hà, lúc truy sát lão ma Kết Đan.
Lúc ấy, người này biết rõ lão ma chưa c.h.ế.t hẳn, cố tình cho Từ Thanh và Đội trưởng một cơ hội “nhặt xác”.
Giờ phút này, hai Chấp Kiếm Giả ấy lao ra từ trong bão tố, trực tiếp đánh g.i.ế.t cự nhân, sau khi thu lấy xác những con đã bị g.i.ế.t, cả hai quay lại nhìn về phía Từ Thanh và Đội trưởng.
Không có lời nói nào được trao đổi, chỉ là khẽ gật đầu với Từ Thanh và Đội trưởng, sau đó xoay người rời đi, tiếp tục chìm vào trong bão gió.
Trong đó, nữ tu sĩ Chấp Kiếm Giả, Từ Thanh chưa từng gặp qua, nhưng hắn chú ý thấy sau lưng cô ta ta đang cõng theo một nữ hài tử tầm bảy tám tuổi.
Nữ hài này không phải Nhân tộc, giữa trán có hai xúc tu nhỏ đang chậm rãi cử động, hơn nữa còn có một dải băng đen che kín đôi mắt, quấn sau gáy.
Nữ hài lặng lẽ nằm trên lưng nữ tu, tựa như đang ngủ say.
Nhìn bóng hai Chấp Kiếm Giả xa dần, Từ Thanh liếc sang Đội trưởng, Đội trưởng thấp giọng mở miệng:
“Bọn họ không phải Chấp Kiếm Giả của Nghênh Hoàng Châu.”
Điều này Từ Thanh cũng nhận ra, dù sao trong kỳ tuyển chọn Chấp Kiếm Giả trước đó, toàn bộ Chấp Kiếm Giả của Nghênh Hoàng Châu đều có mặt, tuy số lượng đông đảo, nhưng bọn họ đều đã lưu tâm kỹ càng.
“E là đang thi hành nhiệm vụ gì đó.” Từ Thanh vừa nói, vừa thu xác con cự nhân mình đã g.i.ế.t, lúc này những cự nhân còn lại cũng đã tan tác, hòa vào trong gió, không còn bóng dáng.
Từ Thanh liếc nhìn một cái, dưới sự thúc giục của Đội trưởng, lập tức bay lên, giữa cơn bão c.uốn mà quay lại phi chu.
Chẳng bao lâu sau, phi chu tiếp tục lướt đi, vượt qua bão tố, sau nửa tháng bay liên tục, c.uối cùng vào một buổi hoàng hôn, bọn họ đến được trạm trung chuyển đầu tiên tại Vân Phong Châu.
Lộ trình lần này Từ Thanh chỉ biết đại khái, không rõ chi tiết, tất cả đều do Tử Huyền Thượng Tiên và phong chủ Đệ Ngũ Phong sắp xếp.
Vì sự an toàn của mọi người, hành trình được giữ kín, ngoại trừ Từ Thanh và Đội trưởng, những người khác thậm chí ngay cả hướng đi sơ lược cũng không biết.
Còn trạm trung chuyển trước mắt, nhìn từ không trung xuống, càng giống như một phường thị hỗn tạp.
Bên trong có rất nhiều nhà đất đơn sơ để tránh bão, tu sĩ không ít, các tộc đều có.
Còn có một số người mặc áo đen, trên tai đeo nhiều khuyên, mặt xăm hình lệ quỷ.
Những người này đi lại trong phường thị, nơi nào đi qua, tất cả tu sĩ ngoại lai đều tỏ ra hết sức kiêng kỵ.
“Đây là lãnh địa của Quỷ Văn Tông, Quỷ Văn Tông là một trong những đại thế lực của Vân Phong Châu, chuyên nuôi dưỡng lệ quỷ, thuật pháp tà dị.”
Âm thanh của Tử Huyền Thượng Tiên vang lên trong đầu Từ Thanh, đây là truyền âm chỉ dành cho một mình hắn.
Từ Thanh nghe vậy, liền nhìn kỹ hơn về phía những người áo đen kia.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/quang-am-chi-ngoai/chuong-812-u-minh-chi-cang-2.html.]
Từ hình xăm trên gương mặt họ, hắn lờ mờ cảm nhận được một vài d.a.o động ẩn tàng, có đôi chút tương tự như dị quỷ từng thấy trong Quỷ động.
Mà sự xuất hiện của bọn họ cũng khiến cho tu sĩ tại nơi đây chú ý.
Tuy nhiên, khi Tử Huyền Thượng Tiên bước xuống phi chu, toàn bộ phường thị lập tức yên tĩnh hẳn, uy áp từ cảnh giới Quy Hư, khiến cho ngay cả những người áo đen kia cũng biến sắc.
Lại có mấy người áo đen lập tức bước tới, c.ung kính đón tiếp, đưa bọn họ vào một khách điếm trong phường thị.
“Nghỉ ngơi một đêm, sáng mai lúc giao nhau giữa đêm và ngày, vào thời khắc bình minh vừa ló rạng, sẽ có quỷ thuyền đến U Minh Cảng này, chúng ta sẽ mượn quỷ thuyền tiếp tục hành trình.”
“Mà nơi đây, khi đêm xuống sẽ hóa thành quỷ phường, các ngươi nếu không có bản lĩnh, chớ nên tùy tiện ra ngoài.”
Trong khách điếm, Tử Huyền Thượng Tiên lạnh nhạt mở lời, nói xong liền bước vào phòng, những người còn lại cũng lần lượt dẹp bỏ sự tò mò với quỷ phường cùng quỷ thuyền mà Tử Huyền vừa nhắc đến, trở về gian phòng của mình.
“U Minh Cảng? Quỷ thuyền là gì vậy?” Đội trưởng đứng cạnh Từ Thanh, tò mò hỏi một câu.
Từ Thanh lắc đầu, hắn vốn không có quá nhiều hiếu kỳ, nhưng đối với cái gọi là quỷ phường trong miệng Tử Huyền Thượng Tiên, lại có vài phần hứng thú.
Điều này khiến hắn nhớ đến quỷ phường mà mình từng đến trong Hoàng Cấm.
Và rồi, đêm khuya nhanh chóng buông xuống, giữa lúc gió bên ngoài đang rít gào thê lương, Từ Thanh đang ngồi xếp bằng tu hành trong phòng khách điếm, sắc mặt chợt khẽ động.
Hắn cảm nhận được khí tức ngoài kia, trong khoảnh khắc vừa rồi, dường như âm dương đảo lộn, sinh tử luân chuyển, tình cảnh ấy hắn từng trải qua, không hề xa lạ.
Từ Thanh chậm rãi mở mắt, trầm ngâm bước đến bên cửa sổ.
Đứng tại đó, hắn đẩy nhẹ một khe cửa, nhìn ra bên ngoài.
Tầm mắt lướt qua, phường thị ngoài kia đã thay đổi hoàn toàn diện mạo.
Trên phố xá lơ lửng vô số quỷ vật, đủ mọi hình dạng dữ tợn, như thể trăm quỷ dạ hành.
Đồng thời cũng xuất hiện rất nhiều xưởng quỷ, bán những món vật mà người c.h.ế.t cần dùng.
Xa xa, ở trung tâm của phường thị, nơi đó tồn tại vô số xích sắt, đang trói buộc một bàn chân khổng lồ.
Bàn chân ấy lơ lửng giữa không trung, toàn thân phủ một màu xanh thẫm, thoạt nhìn đầy rẫy âm khí, khiến cho đôi mắt Từ Thanh khẽ co lại.
Hắn mơ hồ cảm thấy bàn chân xanh kia, dường như có cùng nguồn gốc với chiếc đầu nhà sư mà hắn từng thấy trong quỷ phường của Hoàng Cấm.
“Bị phân thây chia xác, tản mác ở các quỷ phường khác nhau?” Từ Thanh lẩm nhẩm suy đoán, dứt khoát mở to cửa sổ, một bước nhảy ra ngoài.
Lần trước ở quỷ phường, hắn đã thấy không ít thứ tốt, chỉ tiếc không đủ tiền để mua, còn lần này, từ sau khi đến Nghênh Hoàng Châu, hắn đã trải qua không ít chiến đấu g.i.ế.t chóc, tuy không cố ý gom ‘tâm huyết’, nhưng linh hồn thì không thiếu, vẫn có thể dùng như quỷ tiền.
Từ Thanh cảm thấy mình nên đi dạo thêm một chuyến.
Tuy nhiên, để tránh lặp lại rắc rối do Bóng ảnh gây ra lần trước, lần này Từ Thanh không để nó đi theo che giấu khí tức nữa, mà là vận chuyển Thiên c.ung thứ ba, khiến toàn thân tỏa ra khí tức của Độc Cấm Chi Đan.
Rồi hắn hòa mình vào trong quỷ phường, trà trộn giữa đám quỷ vật.
Thời gian trôi qua, trong quỷ phường, Từ Thanh thuận lợi như ý, mua được không ít vật độc quỷ dị.
Thấy thời gian đã gần đến khoảnh khắc bình minh mà Tử Huyền Thượng Tiên từng nói, Từ Thanh chuẩn bị quay về, nhưng chưa đi được bao xa, lúc đi ngang qua một xưởng quỷ, thì có một giọng hát hí kịch thấp thoáng truyền ra từ bên trong.
Toàn bộ quỷ phường đều yên tĩnh không một tiếng động, duy chỉ có giọng hát ấy văng vẳng vang lên.
Mà âm thanh này, lại chẳng hề lạc lõng, ngược lại như thể tan hòa làm một với không khí âm u nơi đây.
“Tiền thế bất lai, vãng sinh thường tại, tiễn liễu tương tư họa trần ai…”
Câu hát vọng vào tai Từ Thanh trong khoảnh khắc ấy, khiến hắn chân bước khựng lại, mạnh mẽ quay đầu nhìn về phía đó.