Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Quang Âm Chi Ngoại - Chương 811: U Minh Chi Cảng. (1)

Cập nhật lúc: 2025-06-29 13:15:44
Lượt xem: 4

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/qXel6Vjon

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Đến ngày thứ ba, cánh tay của Đội trưởng đã mọc lại, hoàn hảo như ban đầu, không nhìn ra chút dị thường nào.

Từ Thanh chú ý đến điều đó, trong lòng đã có sự hiểu biết chính xác hơn về tốc độ hồi phục của Đội trưởng.

“Đứt tay chân thì cần ba ngày, mất phần thân dưới thì cần nửa tháng, còn nếu toàn thân dưới cổ mất hết thì phải cần một tháng.”

Từ Thanh thầm lĩnh ngộ, cảm thấy sau này khi cùng Đội trưởng ra ngoài làm đại sự, có thể sắp xếp chiến thuật tốt hơn dựa trên điểm này.

Mà Đội trưởng sau khi trải qua sự việc này, dường như hứng thú với dị tộc càng lớn, vì vậy trong những ngày tiếp theo, y cũng giống như Từ Thanh, thích nhìn xuống phía dưới từ trên phi chu.

Ngô Kiếm Vu thấy vậy, nghiêm túc suy nghĩ, không biết có phải muốn nâng cao trình độ thi từ của bản thân hay không, cũng tham gia vào.

Cứ thế theo thời gian trôi qua, sau khi trải qua hai lần truyền tống, bọn họ đã rời khỏi Khuất Triệu Châu.

Trên đường đi, Từ Thanh được mở rộng tầm mắt với nhiều phong tục tập quán địa phương hơn, Đội trưởng thì có thêm nhiều kiến thức về các dị tộc, mà thu hoạch của Ngô Kiếm Vu cũng không nhỏ.

Thơ của gã, c.uối cùng cũng quay trở lại đỉnh cao như xưa, thậm chí còn có chút tiến bộ.

“Nhìn sinh linh hóa vạn vật, tay nắm thiên địa luyện tâm kiếm!”

Trong gió lớn, Ngô Kiếm Vu đứng trên đầu thuyền, cười hào sảng, thanh âm phiêu đãng khắp nơi, vang vọng tứ phương.

“Đồ ngốc.” Đội trưởng bĩu môi.

Từ Thanh không để ý đến sự điên c.uồng của Ngô Kiếm Vu, lúc này hắn cúi đầu nhìn xuống bên dưới, chỉ thấy mặt đất nơi đây đang bị bão tố quét ngang, vô số cây cối đồng loạt cúi rạp trong gió, dường như có thể bị nhổ bật lên bất cứ lúc nào.

Đây chính là khí hậu đặc hữu của Vân Phong Châu.

Khác với Nghênh Hoàng Châu và Khuất Triệu Châu, trong Vân Phong Châu gần như quanh năm đều có c.uồng phong, vì vậy các thế lực nơi đây không chỉ giỏi về tốc độ, mà trong luyện thể cũng có chỗ độc đáo riêng.

Ngoài ra, gió nơi đây giữa ban ngày và ban đêm cũng khác biệt.

Ban ngày, gió c.uồng bạo; ban đêm, gió âm hàn, thường kèm theo quỷ dị xuất hiện.

Về phần dị tộc tuy có, nhưng dị thú lại càng nhiều hơn.

Ví dụ như lúc này trong tầm mắt của Từ Thanh, trên mặt đất phủ đầy bão tố, có hàng trăm cự nhân cao hàng trăm trượng.

Những cự nhân này thân thể trần trụi, phát ra mùi hôi thối gay gắt mà ngay cả gió cũng không thổi bay được.

Da của chúng toàn là màu xám, mắt đỏ rực, răng đen vàng, mà linh trí dường như chẳng còn bao nhiêu.

Giờ đây, có kẻ đang chạy, có kẻ ngồi xổm, có kẻ thì đang quần thảo với nhau như dã thú.

Có thể thấy được, trên người không ít cự nhân còn mang theo những lồng giam được đan bằng vỏ cây.

Trong những lồng giam đó, nhốt đủ loại sinh linh vạn tộc, phần lớn đều thoi thóp hấp hối.

Đây chính là thức ăn của lũ cự nhân, đang bị vài cự nhân đổ vào trong những vại đá thô sơ, dùng một cây chày khổng lồ giã nát thành thịt nhão, sau đó uống xuống.

“Đây là Vân thú của Vân Phong Châu, không có bao nhiêu linh trí, chẳng khác gì dã thú, g.i.ế.t không hết, sẽ tự sản sinh trong thiên địa, lấy vạn vật chúng sinh làm thực phẩm.” Giọng nói của Tử Huyền Thượng Tiên, truyền vào tai Từ Thanh.

Cô ta chẳng biết từ khi nào đã xuất hiện bên cạnh Từ Thanh.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/quang-am-chi-ngoai/chuong-811-u-minh-chi-cang-1.html.]

Hương thơm quen thuộc xộc vào mũi, Từ Thanh không né tránh, hắn đã có chút quen rồi.

Suốt chặng đường này, Tử Huyền Thượng Tiên phần lớn thời gian đều bế quan trong khoang thuyền, rất ít khi ra ngoài, lúc này đứng bên cạnh Từ Thanh, cô ta không còn dáng vẻ thường thấy mỗi khi chỉ có hai người, mà trở nên nghiêm chỉnh hơn vài phần.

Từ Thanh vội vàng hành lễ, Đội trưởng và Ngô Kiếm Vu cũng lập tức cúi đầu.

Có điều tâm tư hai người lại không giống nhau.

Trong lòng Ngô Kiếm Vu là sự kính sợ.

Còn Đội trưởng thì âm thầm nghĩ, vẫn là Tử Huyền Thượng Tiên biết cách chơi, lúc thì yêu kiều, lúc thì trêu chọc, lúc thì đoan trang, ai mà chịu nổi cơ chứ.

Tiểu A Thanh à, ngươi phải cố lên đấy!

Nghĩ tới đây, y đưa cho Từ Thanh một ánh mắt cổ vũ.

Từ Thanh làm như không thấy, hắn không nghĩ nhiều như Đội trưởng.

“Thịt và m.á.u của những con Vân thú này có một công dụng đặc biệt, chính là vé thông hành chỉ định. Hai ngươi, mỗi người xuống đó săn lấy một con mang lên đây.” Tử Huyền mỉm cười mở miệng.

Từ Thanh nghe vậy gật đầu, thân hình loé lên, lập tức lao thẳng từ phi chu xuống mặt đất bên dưới.

Đội trưởng chớp mắt, cũng tức thì phi thân lao ra, vừa áp sát Từ Thanh liền nháy mắt ra hiệu, truyền âm nói:

“Tiểu A Thanh, ta thấy ngươi cần phải nghiêm túc suy nghĩ lại đề nghị trước kia của ta đấy!”

Từ Thanh nghi hoặc.

“Chấp nhận Tử Huyền Thượng Tiên đi chứ.” Nói xong, Đội trưởng vọt lên trước, tăng tốc bỏ lại phía sau.

Thao Dang

Từ Thanh nhìn bóng lưng Đội trưởng, không đáp lời.

Hai người rất nhanh hạ xuống mặt đất.

Lũ cự nhân trên mặt đất kia chiến lực không mạnh, hoàn toàn dựa vào thân thể, phần lớn chỉ tương đương với Trúc Cơ Nhị, Tam Hỏa, chỉ có bốn năm con tản ra khí huyết tương đương Kết Đan.

Đối với Từ Thanh và Đội trưởng, loại con mồi cỡ này dễ g.i.ế.t vô cùng, nên rất nhanh sau đó, Từ Thanh bằng tốc độ kinh người, đã tiếp cận một đầu cự nhân có chiến lực Kết Đan.

Cự nhân này đang cúi đầu giã mạnh trong vại bùn, khi cảm thấy nguy hiểm ngẩng đầu lên, lập tức há miệng gào thét về phía Từ Thanh đang đến gần, mùi hôi tanh xộc tới, nó liền vung tay phải định tóm lấy hắn.

So với con cự nhân này, thân hình Từ Thanh chẳng khác nào con kiến.

Thế nhưng trong mắt Từ Thanh, chính cự nhân to lớn này mới là kiến hôi.

Hắn hoàn toàn không né tránh, lao thẳng vào lòng bàn tay đang chụp tới, khoảnh khắc chạm nhau, cự nhân phát ra một tiếng thét thảm thiết, mu bàn tay lập tức vỡ toang.

Thân hình Từ Thanh xuyên thẳng từ bên trong lao ra, tốc độ bùng nổ, lao thẳng đến giữa trán cự nhân, khi tới gần, tay phải hắn vung lên, chụp mạnh một cái.

Pháp lực kinh hoàng từ trong cơ thể hắn bộc phát, lan dọc theo ấn đường của cự nhân mà tràn khắp toàn thân, thế như chẻ tre, diệt tuyệt sinh cơ.

Ngay sau đó, toàn thân cự nhân run b.ắ.n lên, “ầm” một tiếng đổ sụp xuống đất, vang lên tiếng nổ rung trời, cùng lúc ấy, bên phía Đội trưởng cũng đã hoàn thành việc săn g.i.ế.t, một đầu cự nhân Kết Đan khác cũng ngã xuống.

Nhưng hai người không lập tức thu xác cự nhân, mà đồng thời nhìn về phía xa, trong mắt đều hiện lên tia tinh quang.

Loading...