Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Quang Âm Chi Ngoại - Chương 804: Không thể nhìn thẳng. (2)

Cập nhật lúc: 2025-06-27 03:11:26
Lượt xem: 8

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/2VfvXerZvn

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Hắn không muốn để lộ quá nhiều về bản thân, nên giờ đây mượn tầm nhìn của đồng cổ kính, Từ Thanh bắt đầu điều chỉnh trạng thái của chính mình.

Đầu tiên, hắn dùng sức mạnh của Bóng ảnh, phủ kín hai tòa Thiên c.ung nằm trong Mệnh Vụ, khiến chúng hoàn toàn ẩn giấu, đến mức ngay cả chính hắn dùng cổ kính cũng không thể thấy rõ dấu vết, lúc này hắn mới hài lòng.

Sau đó, Từ Thanh tiếp tục suy nghĩ, rồi lại dùng Bóng ảnh phân hóa thành màn che, che khuất cả Quỷ Đế Sơn, khiến nó cũng biến mất khỏi tầm mắt.

Tử Nguyệt và Độc Cấm Chi Đan, dù không thể nhìn thấy bằng mắt thường, nhưng vị trí mà chúng chiếm giữ vẫn có thể cảm nhận rõ.

Từ Thanh ngẫm nghĩ một chút, rồi cũng điều khiển Bóng ảnh, phủ kín toàn bộ.

Làm xong những điều này, hắn lại kiểm tra một lượt thật kỹ càng, xác định mọi thứ không còn sơ hở, lúc ấy mới thu lại ánh nhìn. Ngay khoảnh khắc đó, Từ Thanh đang ngồi xếp bằng trên mặt gương đồng, chậm rãi mở mắt.

“Thì ra… đây chính là pháp bảo cấm kỵ.” Từ Thanh lẩm bẩm.

Hắn cảm thấy lời sư tôn nói rất có lý, bản thân cần làm quen với cách vận hành của pháp bảo cấm kỵ, bởi nếu chỉ tìm hiểu một cách gián tiếp, rất khó để thực sự cảm nhận được sự cường đại và đặc thù của nó.

“Dù không biết cấm bảo của Quận Đô Phong Hải có tác dụng cụ thể là gì, nhưng ta đoán… dù không thể nhìn rõ ràng như đồng cổ kính, thì dưới thần niệm của nó, muốn ẩn thân cũng vô cùng khó khăn.”

Từ Thanh trầm ngâm chốc lát, rồi nhắm mắt lại, tiếp tục cảm ngộ sự vận hành của pháp bảo cấm kỵ.

Thời gian cứ thế trôi đi, chẳng mấy chốc đã một tháng.

Trong suốt một tháng này, Từ Thanh ngày nào cũng chìm trong cảm nhận đối với pháp bảo cấm kỵ, nhiều lần tự quan sát chính mình, không ngừng điều chỉnh, cho đến khi đạt đến mức độ gần như hoàn mỹ, hắn mới thực sự yên tâm.

Hiện tại, hắn rất tự tin rằng sau khi tiến vào Quận Đô, dù có bị thần niệm của khí linh nơi cấm bảo kia quét qua, cũng không dễ bị phát hiện bí mật.

Tất cả những gì người khác nhìn thấy, đều là những gì hắn muốn cho thấy.

Không chỉ thế, một thu hoạch lớn nữa, chính là hắn đã quen thuộc với cảm giác của thần niệm pháp bảo cấm kỵ, đến mức chỉ trong khoảnh khắc, có thể phân biệt được thần niệm đang bao phủ mình đến từ con người hay pháp bảo.

Ngoài ra, hắn cũng đã hiểu được vì sao mỗi lần pháp bảo cấm kỵ vận hành, đều sinh ra dị chất, lý do là pháp bảo cấm kỵ quá mạnh mẽ, mỗi lần sử dụng đều hấp thu lượng lớn linh năng.

Mà trong linh năng ấy, dị chất là thành phần không thể tránh khỏi, sẽ tích tụ trong bản thể pháp bảo, khó mà tiêu tán, đến khi tích lũy tới cực hạn, pháp bảo ấy sẽ trở thành “phế bảo”.

Do vậy, bất kể là đại tông môn hay đại gia tộc nào, khi sử dụng pháp bảo cấm kỵ đều rất cẩn trọng, không dám dùng quá đà, như thế mới duy trì được thời gian sử dụng lâu dài.

Chính vì vậy, pháp bảo cấm kỵ thường chia làm hai trạng thái: vận hành toàn diện và vận hành thường nhật. Khi toàn diện vận hành, uy lực sẽ đạt tới đỉnh điểm, thường chỉ dùng để chống lại ngoại địch hoặc chủ động phát động công kích.

Còn trong thời gian thường nhật, thì chỉ vận hành ở mức duy trì cơ bản.

Tuy vậy, ngay cả khi vận hành bình thường, cũng vẫn sẽ có thời điểm suy yếu, thời điểm này không cố định, phải giỏi tính toán thì mới nắm được quy luật.

Hiểu thấu tất cả điều đó, Từ Thanh càng thêm thâm nhập vào công việc của “Chưởng Bảo Nhân”, những nơi quan sát được cũng càng lúc càng nhiều. Nhưng lần nào hắn cũng chỉ nhìn lướt qua, rất kiềm chế.

Thế nhưng, dù cẩn thận đến vậy, vẫn khó tránh khỏi gặp một số tình huống nguy hiểm.

Hắn từng nhìn thấy một tòa Quỷ Thành trải dài giữa đại dương, nơi đó vô số quỷ dị tụ hội, tựa như một thế giới riêng biệt.

Hắn cũng từng thấy một gã cự nhân sáu chân, tay cầm đại kích, tản ra thần tính đáng sợ, như đang tuần tra, gây chấn động cả biển sâu.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/quang-am-chi-ngoai/chuong-804-khong-the-nhin-thang-2.html.]

Hắn cũng nhìn thấy Hải Tích lão tổ, cơ thể khổng lồ như một con rồng đang bơi lội, trên từng phiến vảy đều ẩn chứa sức mạnh kinh thiên động địa.

Và… vô số con mắt mọc ở đáy biển.

Những con mắt ấy đa phần nhắm lại, nhưng mỗi khi mở ra, sẽ gây ra cơn lốc xoáy khổng lồ trên biển, tạo sóng dữ c.uồng loạn, chấn động thiên địa.

Cấm Hải, quả thật tràn đầy hung hiểm, tràn ngập những điều chưa biết.

Ngoài những sinh vật còn sống, Từ Thanh còn từng thấy những khe nứt sâu hun hút như vực thẳm…

Dưới đáy biển có những nơi, trên cạn nơi cấm địa Nam Hoàng Châu cũng có những chỗ như vậy.

Những khe nứt sâu thẳm kia toát ra sương mù đen kịt, sâu không thấy đáy, đồng thời vọng ra những tiếng gào rít thê lương như từ Quỷ Động, từng hồi truyền đến.

Thậm chí có một đêm nọ, Từ Thanh còn tận mắt nhìn thấy vô số linh hồn.

Những linh hồn ấy bay lên từ hướng Nam Hoàng Châu, xếp hàng ngay ngắn giữa trời, lặng lẽ di chuyển.

Mà ở đầu đội ngũ ấy, là một thân ảnh cầm roi, trên đầu mọc hai chiếc sừng.

Dưới sự xua đuổi của thân ảnh đó, từng linh hồn nối tiếp nhau bay vào một cánh cửa đột ngột mở ra giữa không trung, mà sau đó... vọng lên là từng hồi tiếng nhai nuốt rợn người.

Cánh cửa đó, Từ Thanh chỉ nhìn một cái, liền khiến đầu óc hắn vang lên ầm ầm, suýt nữa hình thần câu diệt, trạng thái dung hợp với đồng cổ kính cũng lập tức bị cắt đứt, hắn phun ra một ngụm m.á.u tươi.

Lần đó, hắn phải nghỉ ngơi đến năm sáu ngày, tâm thần mới dần ổn định, rồi mới dám thử lại lần nữa nhập vào đồng cổ kính.

Dù đã cực kỳ cẩn thận, thế nhưng chỉ nửa tháng sau, hắn vẫn vô ý nhìn thấy một cụm miếu thờ trên một hòn đảo nhỏ.

Không phải là đạo miếu của Thái Thương, mà là miếu thờ Thần Linh, tọa lạc trên một hòn đảo heo hút, chìm trong sương mù dày đặc.

Từ Thanh chỉ liếc nhìn một cái, đôi mắt liền đau nhức, không dám nhìn tiếp.

Thao Dang

Từng chuyện từng chuyện như vậy, khiến hắn hiểu rõ hơn về thế giới này, đồng thời càng khắc sâu lời dặn của sư tôn.

Pháp bảo cấm kỵ như vậy, trở thành Chưởng Bảo Nhân của nó, nếu không tự biết kiềm chế thì sẽ cực kỳ nguy hiểm.

Bởi vậy, trong những ngày tiếp theo, Từ Thanh không còn nhìn về những vùng đất chưa biết, thay vào đó dồn tâm nghiên cứu quy luật vận hành của pháp bảo cấm kỵ, đồng thời chỉ quan sát ở phạm vi nhỏ xung quanh.

Cho đến khi còn nửa tháng nữa là đến ngày hắn phải xuất phát đến Quận Đô Phong Hải, thì vào một ngày nọ, Từ Thanh như thường lệ, mượn đồng cổ kính quan sát xung quanh, lúc ánh mắt quét qua rìa vùng Thi Cấm, sắc mặt hắn bỗng biến đổi.

Hắn trông thấy Triệu Trung Hằng.

Còn có cả Đinh Tiêu Hải.

Hai người bọn họ, lúc này đang ở ngay rìa ngoài của vùng Thi Cấm, trong làn sương đen dày đặc, liều mạng điều khiển pháp thuyền bên dưới, lao ra ngoài với tốc độ cực nhanh để thoát thân.

Phía sau họ, sương mù c.uộn trào dữ dội, trên mặt biển còn có những xoáy nước khổng lồ nổi lên, vô số cánh tay héo quắt từ trong đó trồi ra, vươn đến muốn bắt lấy họ.

Không chỉ thế, từ trong làn sương mù, còn lan ra từng lọn tóc đen dài, từng sợi từng sợi trườn tới, muốn đan c.h.ặ.t lấy bọn họ trong mạng lưới.

Tình cảnh vô cùng nguy ngập.

Loading...