Từ Thanh cảm thấy có điều bất thường.
Hắn trước đó đã quan sát rất nhiều nơi, ngay cả tồn tại trong sâu thẳm cấm khu cũng không thể phát giác được ánh nhìn của hắn. Bởi vì lúc này hắn đã dung hợp với pháp bảo cấm kỵ, đồng cổ kính, nên…
Thay vì nói là hắn đang nhìn, chi bằng nói là cổ kính đang nhìn.
Mà một pháp bảo cấm kỵ đủ sức trở thành căn cơ trấn tông của đại tông môn, tất nhiên bản thân nó đã vô cùng đáng sợ và cường đại, đến mức sự quỷ dị trong cấm khu cũng khó có thể phát hiện ra mình bị theo dõi, còn những người khác lại càng không thể.
Từ Thanh đã nhìn qua cả một vòng, không gặp phải bất kỳ ai có cảm giác bị theo dõi.
Chỉ có Hoàng Nham.
Lúc này, Hoàng Nham đang ở trên pháp hạm, ngẩng đầu lên nhìn bầu trời.
Sau khi chớp chớp mắt, hắn ta khẽ ho một tiếng, tỏ ra như đang thưởng ngoạn phong cảnh, cố làm ra vẻ tự nhiên cúi đầu xuống, tiếp tục xoa bóp chân cho Nhị sư tỷ.
Nhưng cảnh tượng ấy, trong mắt Từ Thanh lại đầy sơ hở.
Từ Thanh lặng lẽ thu hồi ánh mắt, không tiếp tục nhìn nữa, nhưng vào khoảnh khắc ấy, hắn hiểu rất rõ: Hoàng Nham có bí mật.
Cụ thể là bí mật gì, Từ Thanh không nhìn ra, cũng không muốn truy xét.
Bởi vì trên đời này, ai cũng có bí mật riêng, Hoàng Nham có, Đội trưởng có, sư tôn có… chính hắn cũng có.
Cần gì phải moi móc đến cùng? Chỉ cần biết rằng những bí mật đó không gây hại đến nhau là đủ.
Tâm thần dần bình lặng, Từ Thanh dời ánh nhìn, hướng về những nơi khác, bao gồm vùng Thi Cấm gần tộc Hải Thi.
Vùng Thi Cấm là một nơi rất đặc biệt, khác với Hoàng Cấm.
Dù đều là cấm địa, nhưng một nơi ở trên đất liền, một nơi nằm dưới đáy biển.
Vùng Thi Cấm dưới biển sâu bị bao phủ bởi một lớp sương đen nồng đậm, phạm vi vô cùng rộng lớn, không thể phân biệt rõ bên trong có tồn tại đảo hay không. Nhưng dị chất nơi ấy cực kỳ đậm đặc, cả nước biển xung quanh cũng vậy.
Dưới ảnh hưởng của vùng Thi Cấm, mặt biển gần đó thường xuyên xuất hiện vong linh và t.h.i. .t.h.ể, các hiện tượng quái dị diễn ra như cơm bữa.
Bình thường, những chiếc thuyền qua lại cũng tuyệt đối không dám tiến gần vùng Thi Cấm, cùng lắm chỉ đến được khu vực của tộc Hải Thi.
Từ Thanh không nhìn về trung tâm đáy biển của vùng Thi Cấm, cũng không nhìn sâu vào tầng sương đen, hắn chỉ lướt qua rìa ngoài, rồi đưa mắt nhìn về Đại lục Vọng Cổ.
Vẫn là nguyên tắc như trước, không hề cố tình dừng lại ở bất kỳ một đại thế lực nào.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/quang-am-chi-ngoai/chuong-803-khong-the-nhin-thang-1.html.]
Bởi hắn hiểu rõ những nơi đó không thể tùy tiện quan sát, một khi nhìn vào, có khả năng sẽ bị phát hiện, thậm chí gây ra họa lớn và sự nghi kỵ không cần thiết.
Thêm vào đó, hắn cũng hiểu được vì sao sư tôn phải dặn dò, bởi giờ khắc này, hắn cảm nhận được một cách vô cùng mãnh liệt, với trạng thái hiện tại, nếu nhìn vào những tồn tại không nên nhìn... sợ là sẽ c.h.ế.t ngay tại chỗ!
Ví dụ như vừa rồi, khi ánh mắt hắn quét qua vùng Cấm Hải, đã cảm nhận được từ nơi sâu trong biển có một khu vực tản ra d.a.o động đáng sợ.
Hắn cố gắng kiềm chế sự tò mò của mình, ép bản thân không ngẩng đầu lên nhìn mặt trời hay phần mặt còn sót lại của Thần Linh cao cao tại thượng.
c.uối cùng khi hoàn toàn thu hồi ánh nhìn, hắn chợt nảy ra một ý nghĩ, muốn thử nhìn xem bản thân mình sẽ như thế nào.
“Không biết nếu người khác dùng pháp bảo cấm kỵ để nhìn ta, sẽ trông ra sao?”
Từ Thanh vừa nghĩ đến, lập tức thử nghiệm.
Khoảnh khắc tiếp theo, hắn nhìn thấy tộc Hải Thi, thấy được chiếc đồng cổ kính khổng lồ đang lơ lửng phía trên, và cũng thấy được chính mình đang ngồi xếp bằng giữa cổ kính.
Khi gương đồng chuyển động, thân thể hắn vẫn xếp bằng như cũ, bất kể mặt gương nghiêng về hướng nào, thân hình hắn cũng như bị cố định vào đấy, không hề lay động.
Cảm giác này rất kỳ quái, không giống như soi gương, mà như thể linh hồn đã rời khỏi xác, đang lơ lửng trên cao quan sát thân thể của chính mình.
Từ Thanh tập trung tinh thần, dồn toàn bộ ánh nhìn vào cơ thể mình.
Ánh mắt đầu tiên, là một gương mặt thanh tú đến cực điểm, yêu dị như yêu tinh.
Từ Thanh không để ý đến điều đó, tiếp tục quan sát kỹ hơn. Dưới ánh mắt của hắn, cơ thể dần trở nên trong suốt, các kinh mạch hiện rõ, các pháp khiếu đang phát sáng, ngay cả thức hải cũng thấy được.
Ba tòa Thiên c.ung trong thức hải, dù có hai tòa bị bao phủ bởi Mệnh Vụ, vẫn có thể nhìn thấy một cách rõ ràng.
Tất cả đều hiển lộ rành rẽ, ngay cả Quỷ Đế Sơn cũng có thể nhìn thấy rõ ràng, chỉ riêng Tử Nguyệt là không thể thấy được.
Nhưng vị trí của nó, vẫn biểu hiện rõ là đã có vật chiếm chỗ.
Đối chiếu với thức hải, có thể thấy được một đường nét bóng tối, khiến người ngoài cũng có thể đoán ra nơi đó ẩn chứa điều gì đó đặc biệt.
Ngoài ra, trong tòa Thiên c.ung thứ ba còn có Độc Cấm Chi Đan, hình ảnh lại mơ hồ, không thể nhìn rõ, nhưng cũng là một điểm chiếm chỗ.
Chỉ có Bóng ảnh và tinh thạch tím, là thực sự không thể bị nhìn thấy, thậm chí không hề hiện bóng chiếm vị trí, như thể hoàn toàn không tồn tại.
Thao Dang
Từ Thanh trầm ngâm suy nghĩ.
Sau đó, hắn thử điều khiển Bóng ảnh để che giấu lại tất cả những thứ này.