Quang Âm Chi Ngoại - Chương 797: Người sống cứ thế. (1)
Cập nhật lúc: 2025-06-27 03:11:09
Lượt xem: 6
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/8KdhCdzx3L
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Ánh sáng ban mai phản chiếu lên mặt Cấm Hải đen kịt, khúc xạ thành một vầng sáng u ám. Dưới bầu trời xanh thẳm, pháp hạm dần dần đi xa.
Từ Thanh ngẩng đầu, dõi mắt nhìn theo rất lâu, mãi đến khi tầm mắt không còn thấy được pháp hạm nữa, hắn mới thu ánh mắt về.
Thao Dang
Hoàng Nham từ khi đến Nghênh Hoàng Châu đã luôn cảm thấy không thích ứng, nên việc rời đi là điều hợp lý. Từ Thanh tôn trọng lựa chọn của Hoàng Nham, cũng chân thành chúc phúc cho hắn ta và Nhị Sư Tỷ, mong họ có một tương lai tốt đẹp hơn ở Nam Hoàng Châu.
“Chúc mọi điều đều tốt lành.” Từ Thanh nhẹ giọng lẩm bẩm, xoay người rời khỏi cảng, men theo đường núi đến sơn môn của Thất Huyết Đồng.
Hắn muốn đi tế bái Lục Gia.
Ban đầu vốn định đến từ hôm qua, nhưng bị Tử Huyền Thượng Tiên đưa vào Mật Cảnh Yêu Xà.
Lúc này bước chân trên những bậc đá lên núi, nghênh gió mà đi, tiếng gió thổi qua những hàng cây trong sơn môn xào xạc vang lên khiến lòng Từ Thanh trở nên rất yên bình.
Sáng sớm trong tông môn, phần lớn các đệ tử đều đang tu hành sớm, từ xa còn vọng lại tiếng tụng kinh, đây là biến hóa sau khi gia nhập Liên Minh, do Thất Gia đề xướng.
Bắt đầu tu tâm.
Từ Thanh cũng là lần này trở về, trong buổi yến tiệc hôm qua mới biết điều đó.
Việc tu tâm này là đề xuất của sư tôn, gần đây đang dần được phổ cập toàn bộ tông môn.
Chuyện này từng khiến nhiều đệ tử cảm thấy kinh ngạc, bởi trước đây mọi người chỉ lo tu luyện thuật pháp, còn tâm thì chẳng ai để ý tới.
Từ Thanh trầm ngâm suy nghĩ. Xét về thời điểm, dường như việc này xảy ra sau khi sư tôn nghiên cứu thí thể của Thần Linh.
Mang theo suy tư, Từ Thanh bước theo bậc đá lên đến hậu sơn.
Trên đường đi, bất kỳ đệ tử nào gặp hắn đều vô cùng c.ung kính, từ xa đã dừng bước hành lễ.
Không lâu sau, tại hậu sơn của Thất Huyết Đồng, trong một khu rừng trúc, Từ Thanh nhìn thấy một ngôi mộ.
Trước mộ đặt lễ vật cúng tế, nhang khói nghi ngút bay lên.
Ở đó còn có hai tu sĩ trung niên, đang lặng lẽ nhìn tấm bia mộ.
Hai người này Từ Thanh từng gặp, là đệ tử của Lục Gia.
Họ cũng chú ý đến Từ Thanh, quay đầu nhìn hắn một cái, ôm quyền hành lễ, ánh mắt mang theo vài phần cảm khái.
“Từ sư đệ, chúc mừng ngươi đã trở thành Chấp Kiếm Giả.”
Từ Thanh lặng lẽ bước tới, ôm quyền đáp lễ.
“Bọn ta nhận lệnh xuất môn, trước khi đi ghé qua đây thắp hương cho sư tôn một chút. Haizz, thế sự vô thường, chớp mắt đã một năm trôi qua.”
“Từ sư đệ, chúng ta không làm phiền ngươi tế bái nữa, cáo từ.”
Hai người cảm khái, không nói thêm gì nữa.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/quang-am-chi-ngoai/chuong-797-nguoi-song-cu-the-1.html.]
“Chúc hai vị sư huynh thuận buồm xuôi gió.” Từ Thanh nghiêm nghị ôm quyền, trịnh trọng tiễn họ.
Hai người khẽ vẫy tay, thần sắc vẫn còn vương chút u sầu, rồi đạp không mà đi.
Dẫu nói người c.h.ế.t thì đã khuất, người sống thì vẫn phải sống tiếp, nhưng đến một số thời khắc, trong lòng vẫn không tránh khỏi dâng lên những gợn sóng.
Từ Thanh ngồi xuống trước phần mộ của Lục Gia, lấy ra hai vò rượu. Một vò đổ lên đất mộ, một vò đưa lên miệng uống cạn một ngụm lớn, không nói lời nào, chỉ lặng lẽ uống rượu.
Gió núi lùa qua rừng, ánh sáng từ bầu trời hòa quyện vào nhau, lặng lẽ trôi chảy khắp cõi thế gian. Một canh giờ sau, Từ Thanh đứng dậy.
“Lục Gia, lần sau ta quay lại thăm người, sẽ mang vài cái đầu của bọn Chúc Chiếu đến làm mồi nhắm rượu cho người.”
Nói xong, Từ Thanh cúi mình thật sâu trước mộ bia.
Nguyện nhân gian thiên thượng, đều bình an.
Từ Thanh xoay người, rời khỏi hậu sơn. Hắn không lập tức rời khỏi sơn môn, mà định đi tìm sư tôn.
Hắn có rất nhiều điều muốn hỏi sư tôn, chẳng hạn như biến hóa trong Quỷ Đế Sơn trong thức hải của mình, hay là những lời giảng của Đại trưởng lão Chấp Kiếm về thảo mộc, rằng linh thực có thể là một phương hướng để nghiên cứu Thần Linh.
Mang theo những suy nghĩ đó, Từ Thanh đi trong sơn môn, dọc đường cũng truyền âm xin được bái kiến sư tôn. Thất Gia báo rằng đang ở lầu gác trên đỉnh núi, bảo hắn đến đó.
Biết được vị trí của sư tôn, Từ Thanh lập tức tăng tốc. Đang trên đường đến lầu gác đỉnh núi, sắc mặt hắn bỗng khẽ động, ngoảnh nhìn về một lối nhỏ phía trước bên phải trong sơn môn.
Nơi đó truyền đến một giọng nói quen thuộc.
“Tiểu tử, gặp được ta coi như ngươi may mắn đấy. Ngươi dám đối đầu với sư bá Đinh Tiêu Hải à? Nếu không phải ta vừa xuất quan đi ngang qua, vừa rồi một cái tát của người là đủ phế ngươi rồi đó.”
“Sau này trong tông môn, phải nghe lời ta, biết chưa?”
“Vâng, con nghe lời Đinh sư thúc.” Giọng nói rụt rè, mang chút e ngại và mềm mại, vang lên theo sau lời của Đinh Tuyết.
Rất nhanh, thân ảnh Đinh Tuyết buộc cao tóc đuôi ngựa, khí thế anh tuấn, sau lưng đeo cổ kiếm cổ xưa, liền hiện ra trong tầm mắt Từ Thanh.
Cô ta đang làm ra bộ dáng trưởng bối nghiêm nghị, bên cạnh còn có một tiểu nam hài chừng mười tuổi.
Cậu bé mặc đồ sạch sẽ, khuôn mặt cũng sạch sẽ đáng yêu.
Lúc này cậu bé rất lễ phép gật đầu, nhưng ngay khoảnh khắc sau, cậu ta nhìn thấy Từ Thanh trước cả Đinh Tuyết. Trong khoảnh khắc ánh mắt chạm vào Từ Thanh, sắc mặt cậu lập tức đại biến.
Rõ ràng là hiện lên sợ hãi và kiêng dè, thân thể còn khựng lại, theo bản năng núp sau lưng Đinh Tuyết.
Đinh Tuyết kinh ngạc, sau đó cũng nhìn thấy Từ Thanh ở phía xa, mắt liền sáng rỡ, vội vã bỏ lại tiểu nam hài, một mình chạy vọt tới chỗ Từ Thanh.
Trong khoảnh khắc ấy, toàn bộ dáng vẻ anh khí hiên ngang đều bị sự vui mừng kinh ngạc thay thế.
“Từ Thanh ca ca! Muội đang định đi tìm huynh đây. Hôm qua lúc huynh trở về thì muội vẫn đang bế quan. Huynh xem, giờ muội đã sắp khai mở được sáu mươi pháp khiếu rồi, sắp mở ra đoàn Mệnh Hỏa thứ hai!”
“Nhưng muội cũng không quên học thảo mộc đâu, muội sẽ cố gắng hơn nữa!”