Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Quang Âm Chi Ngoại - Chương 794: Trong kiếp nạn, khó thoát. (2)

Cập nhật lúc: 2025-06-27 03:11:02
Lượt xem: 8

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/2VfvXerZvn

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Cô ta không xuất hiện giữa lúc yến tiệc đang diễn ra, mà đợi đến lúc kết thúc mới đến, chi tiết này, thật ra cũng là một biểu hiện của sự tôn trọng.

Sự xuất hiện của cô ta khiến Từ Thanh theo bản năng có chút căng thẳng, nhớ lại bức thư mình đã nhận được, trong lòng lập tức nổi lên những đợt sóng, lúc này chỉ muốn nhanh chóng rời khỏi nơi đây, liền âm thầm lùi lại phía sau.

Phía Đội trưởng thì càng rõ ràng hơn, gần như ngay khi tử quang vừa lóe lên, thân thể y đã khẽ run, lập tức thi triển độn pháp chạy trốn.

Nhưng y không biết rằng, từ đầu đến c.uối, Thất Gia vẫn luôn dõi theo y.

Gần như ngay lúc Đội trưởng bỏ trốn, Thất Gia liền giơ tay phải lên, cách không chụp tới, thân hình Đội trưởng lập tức bị túm lấy từ trong hư không, kéo ra giữa tiếng kêu rên bi thương.

Khi xuất hiện trong tay Thất Gia, tứ chi của Đội trưởng còn đang vùng vẫy, dáng vẻ muốn giãy dụa thoát thân, nhưng chẳng có chút tác dụng nào, c.uối cùng chỉ có thể ủ rũ nhìn sư tôn mình, dáng vẻ đáng thương.

“Sư tôn…”

Thất Gia không thèm liếc nhìn tên đại đệ tử này, mà cười rạng rỡ nhìn lên bầu trời, nơi Tử Huyền Thượng Tiên đang đến.

“Tử Huyền đạo hữu, tên nghiệt đồ này của ta gây phiền phức cho ngươi, đề nghị trừng phạt lần trước của ngươi, ta cảm thấy không có vấn đề gì cả.”

Vừa nói xong, Thất Gia liền tiện tay ném Trần Nhị Ngưu lên không trung, y lập tức rơi thẳng về phía trước mặt của Tử Huyền Thượng Tiên, miệng phát ra một tiếng kêu thảm thiết.

Tứ chi y bị phong tỏa không thể động đậy, chỉ có cái cổ còn linh hoạt, lập tức cúi đầu nhìn xuống, liền thấy được bóng dáng Từ Thanh đang lặng lẽ rút lui trong đám người ở phía xa xa.

“Tiểu sư đệ cứu ta với, ngươi mau nói giúp vài câu với Tử Huyền Thượng Tiên đi, hoặc đi theo ta một chuyến cũng được…”

Từ Thanh lập tức giận dữ trong lòng, thầm mắng một tiếng: Giỏi cho ngươi, Trần Nhị Ngưu, lúc này mà còn muốn kéo ta xuống nước! Hắn liền muốn tăng tốc thoát đi, nhưng vẫn chậm một bước.

Ngay sau khi Đội trưởng mở miệng, Tử Huyền Thượng Tiên đã nhẹ nhàng cúi đầu, ánh mắt đẹp như thu thủy nhìn về phía Từ Thanh, trên môi hiện lên nụ cười như có như không.

“Tiểu bằng hữu, theo ta một chuyến, ta có chuyện muốn nói với ngươi.”

Từ Thanh tim đập thình thịch, trong lòng rối loạn, lại nhớ tới bức thư hồi âm kia, lập tức bối rối, đang cân nhắc cách từ chối.

Đội trưởng vừa nghe thấy lời này, mắt lập tức sáng rỡ, định mở miệng, nhưng bị Tử Huyền Thượng Tiên phất tay bịt kín miệng, không thể thốt ra lời.

Y chỉ có thể điên c.uồng nháy mắt ra hiệu với Từ Thanh, không ngừng chớp tới chớp lui.

Từ Thanh làm như không thấy, vừa định lên tiếng thì Thất Gia liền ho khan một tiếng.

“Lão Tứ, đi đi.”

Từ Thanh lặng lẽ nhìn sư tôn mình một cái, Thất Gia lại làm ra vẻ không nhìn thấy.

Ngay sau đó, trong tiếng cười khẽ của Tử Huyền Thượng Tiên, thân thể Từ Thanh không tự chủ được bay lên, rơi xuống bên cạnh cô ta.

Vừa mới lại gần, một mùi hương quen thuộc lập tức phả vào mặt, lại thêm âm thanh dịu dàng như suối chảy róc rách, êm dịu lòng người, vang bên tai hắn.

“Tiểu bằng hữu, ngươi nhận được thư của ta chưa?”

Từ Thanh vội vàng lắc đầu.

Tử Huyền Thượng Tiên bật cười khẽ, phất tay áo, ngay lúc Từ Thanh lắc đầu, liền mang theo hắn và Đội trưởng, biến mất khỏi thiên địa.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/quang-am-chi-ngoai/chuong-794-trong-kiep-nan-kho-thoat-2.html.]

Khi xuất hiện trở lại, đã là bên trong Mật Cảnh Yêu Xà của Huyền U Tông.

Đập vào mắt Từ Thanh là một bộ xương rắn khổng lồ ngoằn ngoèo như dãy núi.

Trong bộ xương rắn, chỉ có một người.

Người đó là… Ngô Kiếm Vu.

Gã đang cầm một cây chổi lớn, miệng bị dán một tờ bùa phong ấn, vẻ mặt buồn chán không chịu nổi, đang cặm cụi cọ rửa xương rắn.

Thao Dang

Lúc này, vừa nhìn thấy ba người Từ Thanh giữa không trung, đôi mắt của Ngô Kiếm Vu lập tức sáng rực lên.

Đội trưởng cũng thấy hết thảy, trong lòng kêu thảm một tiếng.

“Trần Nhị Ngưu, ngươi trộm răng xà, nếu là người khác, bản toạ nhất định sẽ lột da rút gân hắn. Nhưng việc này sư tôn ngươi đã cầu tình, hơn nữa ta cũng nể mặt sư đệ ngươi, không tính toán với ngươi.”

“Chiếc răng đó ngươi thật ra muốn dùng, hoàn toàn có thể đến tìm ta mượn, hà tất phải đi trộm? Thôi được rồi, răng có thể cho ngươi dùng, nhưng phải phạt ngươi ở lại đây chải xương yêu xà ba tháng. Trong ba tháng này, phải cọ sạch toàn bộ.”

“Đi đi.”

Tử Huyền Thượng Tiên nhàn nhạt mở miệng, vung tay một cái, thân thể Đội trưởng liền rơi xuống xương xà, đáp xuống bên cạnh Ngô Kiếm Vu.

Ngô Kiếm Vu vẻ mặt đầy đắc ý, trong mắt càng là hưng phấn, lập tức đưa cho Đội trưởng một cây bàn chải to tổ chảng, sau đó chỉ tay về phía xa.

Có thể thấy xương yêu xà ở đây thật ra đã được chải rửa gần nửa, nhưng vẫn còn một phần lớn chưa được động tới, hiển nhiên là Ngô Kiếm Vu cố ý để lại, chờ đến lúc có bạn đồng hành.

Giờ thì người gã chờ đã đến, ngón tay ấy như đang nói với Đội trưởng rằng: “Phần đó, ta đã chừa lại cho ngươi từ lâu rồi đấy.”

Đội trưởng thở dài, nhưng trong lòng lại lén thở phào, bởi hình phạt này, chẳng khác nào gãi ngứa, nhẹ không thể nhẹ hơn được nữa.

“Xem ra bức thư ta viết, có tác dụng rồi! Sau này phải viết thêm nữa mới được!”

Đội trưởng chớp chớp mắt, làm ra vẻ mặt tủi thân, cúi đầu bắt đầu chải xương rắn, nhưng càng chải mặt y càng biến sắc, vì xương yêu xà nơi đây vô cùng đặc biệt, cực kỳ khó làm sạch, dù vận chuyển tu vi cũng không dễ gì xử lý.

Nhìn đống xương to như cả một dãy núi, vẻ mặt Đội trưởng dần dần trở nên thê thảm.

Từ Thanh nhìn thấy tất cả, trong lòng sảng khoái vô cùng.

Ngay lúc này, sau khi ném Trần Nhị Ngưu xuống dưới, Tử Huyền Thượng Tiên liền mang theo Từ Thanh bước lên một bước, xuất hiện tại nơi cao nhất của Mật Cảnh, chính là chỗ đầu lâu yêu xà nhô lên, tựa như đang gào thét lên bầu trời.

Tại nơi ấy, cô ta ngồi xuống, nghiêng đầu nhìn Từ Thanh mỉm cười.

“Ngồi xuống nào.”

Từ Thanh đành cứng mặt ngồi xuống. Ở nơi này hắn có thể thấy rõ cảnh Đội trưởng làm việc bên dưới, cảm giác sảng khoái càng thêm mãnh liệt. Nhưng bị ánh mắt của Tử Huyền nhìn chằm chằm, cảm giác căng thẳng trong lòng lại tăng lên rõ rệt.

Đặc biệt là khi Tử Huyền Thượng Tiên khẽ cất tiếng, nói ra một câu khiến hắn toàn thân chấn động.

“Tiểu bằng hữu, trong bức thư ngươi gửi ta, có ba điều ngươi từng hứa. Hiện tại, lời hứa thứ nhất… có thể bắt đầu rồi.”

Tâm thần Từ Thanh nhất thời rối loạn, sắc mặt lộ ra vẻ mơ hồ.

Loading...