Quang Âm Chi Ngoại - Chương 793: Trong kiếp nạn, khó thoát. (1)
Cập nhật lúc: 2025-06-27 03:11:00
Lượt xem: 7
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/5L05d6YWSF
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Tiếng chuông vang lên không nhiều, chỉ có ba tiếng.
“Chỉ có ba tiếng!”
Trên phi chu, Đội trưởng từ lâu đã thay sang quan phục của Chấp Kiếm Giả, đứng oai phong lẫm liệt nơi phía trước, ngẩng cao đầu lên tiếng đầy kiêu ngạo.
Y chắp tay sau lưng, dáng vẻ vô cùng đắc ý, chỉ là trong đáy mắt vẫn ẩn hiện chút chột dạ và lo lắng.
Thao Dang
Từ Thanh cũng được yêu cầu thay quan phục của Chấp Kiếm Giả, nhưng lúc này hắn không mấy quan tâm đến tiếng chuông, mà cúi đầu quan sát y phục trên người.
Quan phục của Chấp Kiếm Giả khác hẳn đạo bào, cổ áo kéo cao đến dưới tai, tay áo rộng hơi buông thõng, toàn thân lấy màu trắng làm nền, có họa tiết lửa đỏ.
Hoa văn ấy ẩn tàng, không dễ thấy, chỉ khi có ánh nắng chiếu vào mới hiện lên mờ mờ, lan tỏa khắp bộ quan phục, từ vạt áo kéo dài đến tay áo, từ cổ áo kéo lên, tạo thành một vùng lửa rực cháy.
Khi gió thổi tung tà áo, từng lớp vải đan xen rung động như ngọn lửa nhảy múa, bừng bừng thiêu đốt.
Sau lưng còn có áo choàng khoác ngoài, được buộc bằng dây tua đỏ rực tại cổ, tung bay phía sau, phần phật trong gió.
Bởi vậy, bộ quan phục này nhìn sơ qua như đơn giản, nhưng thực chất ẩn chứa khí thế như lửa dữ, tổng thể vừa tao nhã vừa hào hùng. Đặc biệt là khi mặc trên người Từ Thanh, khiến không ít nữ đệ tử trên phi chu mắt lóe tinh quang, liên tục liếc nhìn.
Ngôn Ngôn thậm chí còn nheo mắt lại thành hình trăng khuyết, đứng sát bên cạnh Từ Thanh, ưỡn n.g.ự.c nhỏ, dáng vẻ vô cùng kiêu hãnh.
“Gì mà chỉ ba tiếng, lão phu ta trở về còn chẳng có chuông kìa, Nhị Ngưu ngươi lại ngứa da rồi đấy hả.”
Khi Từ Thanh đang quan sát y phục, giọng nói nhàn nhạt của lão tổ Huyết Luyện Tử truyền tới.
Đội trưởng toàn thân run lên một cái, quay đầu lại nịnh nọt cười toe, khí chất anh hùng tiêu tan sạch sẽ, vội vàng chạy đến bên Huyết Luyện Tử đang thong thả bước tới.
“Đệ tử bái kiến lão tổ!”
Huyết Luyện Tử hừ một tiếng, bước tới cạnh Từ Thanh, trong mắt tràn đầy ý khen ngợi.
Từ Thanh sắc mặt c.ung kính, cúi người hành lễ.
“Đừng nghe sư huynh ngươi nói bậy, A Thanh à, theo lễ nghi của Nhân tộc, tiếng chuông đại diện cho những ý nghĩa khác nhau, chuyện này các ngươi không cần quá quan tâm, chỉ cần biết rằng, chuông của tông môn, nhiều nhất là hai mươi mốt tiếng là đủ rồi.”
“Sao vậy ạ?” Đội trưởng ở bên tò mò hỏi.
Huyết Luyện Tử không để ý đến y, hiền hòa nhìn Từ Thanh.
“A Thanh, sau khi về tông môn, ngươi có thể nghỉ ngơi ba tháng, ba tháng sau sẽ phải xuất môn đi xa, đến lúc đó sư tổ sẽ tặng ngươi một món bảo vật.”
Nói xong, không đợi Đội trưởng lên tiếng, Huyết Luyện Tử quay đầu trừng mắt với y một cái, mắng:
“Ngươi cũng không còn nhỏ nữa, hãy học tập sư đệ ngươi cho đàng hoàng, đừng có suốt ngày gây rối. Ở trong tông môn thì không sao, nhưng đến Phong Hải Quận, ta sợ ngươi bị người ta đánh đến mức phong ấn bị phá, đến lúc đó bọn họ không g.i.ế.t nổi ngươi, thì ngươi cũng tự g.i.ế.t mình luôn rồi.”
“Lão tổ, đừng vội nói đến Phong Hải Quận, kiếp nạn trước mắt này, con còn không biết phải qua sao đây...” Đội trưởng thở dài một hơi, đôi mắt long lanh nhìn về phía lão tổ.
Huyết Luyện Tử hừ lạnh một tiếng, đang định mở miệng, thì đúng lúc này, phi chu đã tiến gần đến Liên Minh Bát Tông, liền thấy từng bóng người bay ra từ trong đó, lao thẳng về phía phi chu.
Người đến không chỉ có Thất Huyết Đồng, mà là đệ tử của cả tám tông môn đều có mặt, dù sao lần này trở về, đệ tử Liên Minh đều đến từ tám tông phái.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/quang-am-chi-ngoai/chuong-793-trong-kiep-nan-kho-thoat-1.html.]
Dù không trở thành Chấp Kiếm Giả, nhưng việc tham gia thử luyện, mở rộng tầm mắt, cũng là một chuyến đi chẳng hề tầm thường.
Chỉ là ngoài Thất Huyết Đồng được Thất Gia đích thân đón tiếp, thì các tông môn còn lại đều do trưởng lão đến nghênh tiếp.
Dẫu vậy, cảnh tượng vẫn cực kỳ long trọng. Trong tiếng chúc mừng vang dội tứ phương, một buổi đại lễ được tổ chức riêng trong Thất Huyết Đồng, dành cho Từ Thanh và Đội trưởng. Vậy nên rất nhanh, cả đoàn người đã trong âm vang dư âm của tiếng chuông, hùng dũng trở về Liên Minh, trở về sơn môn Thất Huyết Đồng.
Khoảnh khắc trở về, hơn nửa số đệ tử Thất Huyết Đồng đều đã có mặt, đồng loạt quỳ lạy lên không trung, khí thế ngập trời.
Trong ánh mắt đầy ngưỡng mộ của vô số đệ tử, Đội trưởng tinh thần hăng hái, nhất là khi phát hiện Tử Huyền Thượng Tiên không có mặt, y liền thở phào nhẹ nhõm.
Cùng lúc đó, trên bầu trời, thân ảnh của minh chủ Liên Minh Bát Tông cũng hóa hiện, trên mặt mang theo vẻ tươi cười dường như rất ôn hòa, ban xuống một đạo pháp chỉ:
“Ban cho Từ Thanh, Trần Nhị Ngưu, danh phận Đạo tử của Liên Minh Bát Tông!”
Chuyện này cũng là điều đương nhiên. Dù sao hai người đã trở thành Chấp Kiếm Giả, mà lần này Liên Minh Bát Tông cũng rất được chú ý, trong ba vị Chấp Kiếm Giả mới, Liên Minh chiếm hai vị.
Loại chuyện này từ trước tới nay chưa từng xảy ra, nhiều nhất cũng chỉ chiếm được một vị mà thôi.
Vì thế, việc ban tặng danh phận Đạo tử là cần thiết.
Đây là chuyện nhân tình thế sự, là để cho Thất Huyết Đồng xem, cho Chấp Kiếm Đình xem, cũng là để các Đạo tử tương lai trong các tông môn khác thấy rõ.
Không liên quan đến lập trường hay toan tính, với thân là minh chủ Liên Minh, tâm tư của ông ta không có mấy ai nhìn thấu, nhưng cách làm việc thì trước nay luôn cẩn trọng, ổn định.
Thế nên sau khi danh phận Đạo tử được công bố, tiệc mừng tại Thất Huyết Đồng càng thêm náo nhiệt, các đệ tử của tông phái khác cũng có người đến tặng lễ, toàn bộ yến tiệc kéo dài suốt một ngày.
Trong ngày hôm đó, Đội trưởng bận bịu xã giao với các bên, ung dung thoải mái, thi thoảng còn khoác lác vài câu.
“Ta nói cho các ngươi biết, ở Thái Sơ Ly U Thành, ta và A Thanh khi Vấn Tâm nhận được Hào Quang, đều là chưa từng có, hai người chúng ta cộng lại vượt hơn vạn trượng!”
Từ Thanh nghe thấy từ xa, cũng không để tâm, lúc này Hoàng Nham đang đứng trước mặt hắn, vẻ mặt đầy cảm khái.
“Từ Thanh, chớp mắt mấy năm trôi qua, ngươi giờ đã là Chấp Kiếm Giả rồi.”
“Haizz, ta vẫn không quen với Nghênh Hoàng Châu, ta đã khuyên sư tỷ rồi, chúng ta định rời đi, trở về Nam Hoàng Châu, đúng lúc sư tỷ cũng đến phiên luân chuyển, sau này ở Nam Hoàng Châu gặp lại.”
Từ Thanh đã nghe Hoàng Nham than phiền về việc không thích Nghênh Hoàng Châu nhiều lần, lúc này nghe vậy cũng không tiện khuyên nhủ, chỉ gật gật đầu, rồi dưới lời hỏi han của Hoàng Nham, hắn kể lại chuyện về Tam Linh Trấn Đạo Sơn.
Hoàng Nham dường như rất hứng thú với chuyện đó.
Thời gian dần trôi, mặt trời ngả bóng, yến tiệc cũng gần kết thúc, Từ Thanh dự định đi một chuyến ra hậu sơn, thắp hương tế bái Lục Gia.
Nhưng ngay khi yến tiệc sắp tàn, hắn chuẩn bị rời đi thì… một biến cố xảy ra.
Trên bầu trời, tử quang rực rỡ, khiến cả ráng chiều nơi hoàng hôn cũng bị nhuộm sắc tím, Từ Thanh ngẩng đầu nhìn lên, liền thấy ở nơi xa xa, Đội trưởng đang khoe khoang cùng Trương Tam, bỗng sắc mặt đại biến.
Ngay khoảnh khắc đó, vô vàn tử quang tụ lại, hợp thành một bóng hình nữ tử giữa không trung.
Làn da mịn màng tựa ngọc, thân hình yểu điệu mê người, dung nhan tuyệt sắc khuynh thành, khí chất thanh tao, tu vi kinh người, tất cả đan xen lại, tạo nên một nữ tử tuyệt thế như bước ra từ tranh vẽ.
Chính là… Tử Huyền Thượng Tiên.