Quang Âm Chi Ngoại - Chương 790: Thăm ngục U Tinh. (2)
Cập nhật lúc: 2025-06-25 09:55:57
Lượt xem: 8
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/8KdhCdzx3L
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Trong lòng Thanh Thu càng thêm chán ghét.
Từ Thanh thì vẻ mặt cổ quái, nhìn ra được sự dốc sức của Đội trưởng, hắn cũng đoán được lý do đối phương hành động như vậy.
Còn U Tinh Linh Tôn, đôi mắt đang khép kín, sau khi nghe thấy từ “yếm lớn” thì cũng mở mắt ra, nhìn những bộ y phục quen thuộc ấy, nhìn những vết rách trên đó, cô ta lặng lẽ dõi theo một lúc rồi quay sang nhìn Đội trưởng.
“Sau này ta cũng sẽ khiến ngươi giống như những bộ y phục này, từng mảnh, từng mảnh một.”
Đội trưởng cười hì hì.
“Chuyện sau này thì để sau này nói, nhưng mà bây giờ, tỷ tỷ à, ta có chuyện phiền lòng lắm, trong túi trữ vật của ta mấy bộ y phục này nhiều quá, ta không biết phải để đâu cho ổn, với lại… trên chúng còn hơi có mùi nữa, tỷ tỷ à, rốt c.uộc ngươi là U Tinh hay là chồn tinh vậy?”
“Sao mà mùi lại nặng thế cơ chứ, cho nên ta mới hỏi cái áo trên người ngươi đã mặc bao lâu rồi, có cần đổi cái khác không?”
U Tinh Linh Tôn hít sâu một hơi, những lời nói từ tên Nhân tộc hạ đẳng này đã khiến trong lòng cô ta nổi lên một chút gợn sóng. Bình thường cô ta cực kỳ ưa sạch sẽ, gần như mỗi ngày đều dùng thuật pháp để thanh tẩy toàn thân.
Dù với tu vi của cô ta, thân thể đã là vô cấu, vốn không thể nhiễm chút ô uế nào, nhưng cô ta đã quen như vậy. Từ khi bị trấn áp đến nay, toàn thân pháp lực đều bị phong tỏa, cô ta đã rất lâu không thể tự mình thanh tẩy.
Cho nên dù thân thể vẫn vô cấu, nhưng trong lòng cô ta, đây cũng là một điều khiến bản thân khó chịu.
Thế nhưng chỉ bấy nhiêu vẫn chưa đủ khiến cảm xúc cô ta d.a.o động rõ rệt. Lúc này theo nhịp hô hấp sâu, cô ta đã khôi phục lại vẻ bình thản, thần sắc tiếp tục băng lãnh.
Đội trưởng chớp mắt, phát hiện vị Chấp Kiếm Giả trung niên đang nhìn mình, tinh thần y lập tức phấn chấn, âm thầm nhủ: “Tiểu tiểu U Tinh, xem ta làm sao chọc giận ngươi cho mà xem.”
Nghĩ vậy, y cười nói:
“Tỷ tỷ à, có một âm thanh rất hay, ta mời ngươi nghe thử một chút.”
Nói rồi, y lấy ra chiếc răng của Yêu Xà, quay đầu nhìn Từ Thanh.
Từ Thanh biết Đội trưởng định làm gì, lặng lẽ bước tới, nhặt lấy bộ y phục bên cạnh, trải ra mặt đất.
“Lấy cái yếm lớn ấy!” Đội trưởng vênh mặt nói.
Thao Dang
Từ Thanh im lặng, phất tay áo ném qua.
Ngay sau đó, Đội trưởng ôm chiếc răng, bắt đầu cào xé y phục trên nền đất, âm thanh xoẹt xoẹt bén nhọn vang lên liên hồi.
Những bộ quần áo vốn đã rách rưới, giờ đây dưới sự cào rách của y lại càng tả tơi thảm hại hơn nữa.
“Lúc ta ở trong động phủ của tỷ, chính là dùng cách này mà cào rách y phục đấy. Tỷ nghe thử xem, tiếng này nghe sao mà du dương quá!”
Tâm trạng vừa được áp chế của U Tinh, lúc này dưới tác động của âm thanh kia lại bắt đầu gợn sóng, hơi thở trở nên dồn dập hơn đôi chút.
Cô ta trừng mắt nhìn Đội trưởng, dõi theo y đang lấy chiếc răng cào qua từng bộ y phục yêu thích của mình, cảm giác lúc đó, chẳng khác nào đang cào thẳng lên tim cô ta.
Thấy vậy, ánh mắt vị Chấp Kiếm Giả trung niên nhìn về phía Đội trưởng lại càng thêm cổ quái.
Đội trưởng trong lòng cực kỳ đắc ý, âm thầm nghĩ: Còn trò kích thích mạnh hơn nữa cơ.
Nghĩ vậy, y lại cào thêm vài lần, rồi giơ tay lấy ra một tấm ngọc giản lưu ảnh.
Ngay trước mặt U Tinh, y kích hoạt tấm ngọc giản, lập tức một cảnh tượng từ bên trong nổi lên.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/quang-am-chi-ngoai/chuong-790-tham-nguc-u-tinh-2.html.]
Trong hình ảnh là một thân thể khổng lồ, mà trên khuôn mặt thân thể ấy, ba người bọn họ đang ra sức hấp thu: Từ Thanh và Đội trưởng ở hai bên cánh mũi, còn Thanh Thu thì ở giữa trán.
“Nhìn cái mũi trắng nõn kia xem, cao ghê luôn, ủa, sao nó đen sì rồi kìa.”
“Ơ, nhìn xem, nó không còn nữa rồi.”
“Ngươi!!” Hô hấp của U Tinh càng thêm dồn dập, mắt dần đỏ ửng, dán c.h.ặ.t vào cảnh tượng chiếc mũi của phân thân mình bị nhuộm đen rồi tan chảy, thân thể khẽ run rẩy.
Đội trưởng liên tục kích thích cô ta, không những từng bước tiến sát, mà còn bao trùm từ nhiều phương diện: từ mùi hương, y phục, âm thanh xoẹt xoẹt, cho đến hình ảnh.
Sự kích thích đồng thời lên khứu giác, thính giác và thị giác ấy, khi hình ảnh chiếc mũi của phân thân cô ta tiêu tan hiện lên, trong chớp mắt đã biến thành sóng dữ, bùng lên mãnh liệt trong tâm thần của U Tinh.
Thế nhưng cô ta vẫn còn lý trí, cho dù lúc này đã đến giới hạn, vẫn đang cố kiềm chế, liên tục hít sâu để đè nén cơn lửa giận đang bốc lên trong lòng.
Từ Thanh nhìn thấy cảnh này, trong lòng cũng thầm bội phục năng lực “thu hút thù hận” của Đội trưởng.
Thanh Thu thì hết sức cảnh giác, giờ đây cô ta cảm thấy nguy cơ từ tên điên này dường như còn lớn hơn cả Quỷ Thủ.
Còn vị Chấp Kiếm Giả trung niên kia thì hít sâu một hơi, nhìn gương mặt cười toe toét của Trần Nhị Ngưu, cảm thấy kẻ này… cũng được xem là một nhân tài. Nhất là câu nói sau cùng kia, quả thực quá mức vô sỉ.
“Chả trách tượng Đại Đế chỉ cho một trượng hào quang, đúng là… quá vô liêm sỉ.”
Lúc này, U Tinh Linh Tôn nghiến răng, hung hăng trừng mắt nhìn Đội trưởng, giọng nói không còn vẻ ưu nhã nữa, mà trở nên khàn khàn đầy giận dữ.
“Ngươi muốn chọc giận ta sao? Vô ích thôi, ta sẽ không để một con sâu kiến như ngươi khiến ta tức giận đâu.”
Đội trưởng vẻ mặt đầy kinh ngạc.
“Ta đâu có ý đó, ta chỉ là muốn tặng tỷ một món quà thôi mà.”
Nói xong, y lấy từ trong túi trữ vật ra một cọng lông, vừa dài vừa to, đặt trước nhà giam.
Nhìn thấy cọng lông ấy, Từ Thanh và Thanh Thu đều ngẩn người, ngay cả vị Chấp Kiếm Giả trung niên cũng thoáng giật mình, phía U Tinh cũng không ngoại lệ, ánh mắt không tự chủ nhìn về phía đó.
Thấy mọi người đều có phản ứng, Đội trưởng mặt mày hớn hở, liền ho nhẹ một tiếng.
“Không lẽ… ngay cả lông mũi của chính mình mà cũng không nhận ra sao?”
“Lông mũi to quá nha, ngươi nhìn xem, vừa dài vừa thô này.”
“Trước đây, bọn ta lén vào nhà ngươi, xé nát y phục của ngươi, lấy mất bảo vật của ngươi, hút mất mũi ngươi, phá hủy đạo huyết của ngươi, khiến ngươi tâm thần hỗn loạn mà bị trấn áp, những chuyện đó là lỗi của bọn ta.”
“Giờ mũi ngươi cũng không còn nữa, thì lông mũi này xem như một kỷ vật đi, sau này nhớ mũi mình thì lấy ra mà ngắm.”
“Không cần cảm ơn, đạo cũng có đạo lý của đạo tặc!” Đội trưởng nói tới đây, giọng điệu vang vang, thần sắc đầy vẻ trang nghiêm.
Cả nhà ngục, trong khoảnh khắc rơi vào tĩnh lặng, chỉ còn lời nói đầy khí thế của Đội trưởng vang vọng.
c.uối cùng, dưới ánh mắt trợn tròn của Từ Thanh, sự c.h.ế.t lặng há hốc của Thanh Thu, cùng sự rung động trong tâm thần của Chấp Kiếm Giả trung niên, U Tinh đột nhiên bật dậy, từ miệng phát ra tiếng gào thét thê lương chưa từng có.
“Ta phải g.i.ế.t ngươi!!”
“Các ngươi g.i.ế.t y đi, ta đồng ý cho các ngươi tra hồn, muốn tra gì cũng được, chỉ cần g.i.ế.t y, để ta ăn y!!!”
U Tinh rốt c.uộc không nhịn được nữa, cảm xúc bùng nổ như sấm sét vang trời.