Quang Âm Chi Ngoại - Chương 79: Tả sinh hữu tử - Trái sống phải c.h.ế.t (1).
Cập nhật lúc: 2025-02-03 00:10:36
Lượt xem: 13
“Cũng… cũng là độc dược sao?”
Hai mắt của Cốt Đao trợn to, ánh lên vẻ tuyệt vọng. Gã muốn nói điều gì đó, nhưng trong khoảnh khắc tiếp theo, cơn chóng mặt ập đến, cả người rơi vào trạng thái hôn mê.
Sương mù dày đặc ngay lúc này tràn đến, bao phủ lấy thân ảnh của Từ Thanh và Cốt Đao, nuốt chửng cả hai trong màn sương.
Hai canh giờ sau, ở rìa khu rừng cấm khu, tại một ngã tư đường, Cốt Đao đau đớn tỉnh lại.
Khi mở mắt ra, gã ngơ ngác nhìn xung quanh. Nhưng rất nhanh, gã bật dậy trong cảnh giác.
Sau khi xác định nơi mình đang đứng không có nguy hiểm và cũng không thấy bóng dáng Từ Thanh đâu, Cốt Đao mới thở phào nhẹ nhõm. Lúc này, gã nhận ra gương mặt mình đã hết sưng, cơ thể cũng không khác biệt nhiều so với lúc chưa trúng độc.
“Ta... ta không chết?”
Tim Cốt Đao đập nhanh, cảm giác sống sót sau cơn nguy hiểm khiến lòng gã tràn đầy xúc động. Đồng thời, ánh mắt gã chú ý đến một bụi trúc gần đó, trên thân trúc khắc bốn chữ:
“Bảo hiểm đã hết.”
Nhìn bốn chữ này, Cốt Đao không khỏi dâng lên cảm giác phức tạp trong lòng. Gã cảm thấy hổ thẹn vì những trò vặt trước đó của mình. Sau một lúc lâu, gã thở dài, cúi người thật sâu về phía rừng sâu, thành tâm bái lạy.
“Đa tạ.”
Gã khẽ thì thầm, rồi quay người nhìn về hai hướng phía trước. Bên phải là con đường nhất định sẽ dẫn gã về khu trại, còn bên trái là con đường xa rời khu trại, tiến vào thành Tùng Thao.
Đứng yên một chỗ, Cốt Đao lặng lẽ suy tư.
“Trại chủ đến từ Kim Cang Tông. Thế lực của Kim Cang Tông bao trùm tất cả các thành trì xung quanh đây. Dù ta có trốn vào thành Tùng Thao cũng khó tránh khỏi cơn thịnh nộ của trại chủ, nhất là khi toàn bộ người của y đều đã chết.”
Tâm trí Cốt Đao giằng xé. Gã hiểu rõ mình vẫn còn một cách để sống sót, đó là trở về khu trại báo cáo, vạch trần việc tiểu tử kia sát hại thuộc hạ của trại chủ, rồi đổ hết mọi tội lỗi lên đầu nó. Như vậy, có lẽ gã sẽ được tha mạng.
Nhưng làm như vậy là trái với lương tâm của gã. Tiểu tử ấy, dù sao cũng đã cứu mạng gã.
Tuy nhiên, sau một hồi suy nghĩ, sự giằng xé trong lòng Cốt Đao hóa thành quyết tâm dứt khoát.
“Thế giới loạn lạc, bản thân sống sót mới là quan trọng nhất. Chuyện người khác, không quản được rồi!”
Nghĩ đến đây, gã nén lại cảm giác tội lỗi trong lòng, xoay người, lao nhanh về phía khu trại.
Nhưng ngay khi bước chân gã chạm vào con đường dẫn đến khu trại, một tia sáng lạnh lẽo từ sau lưng lao tới với tốc độ kinh hoàng, trong nháy mắt xuyên qua đầu gã.
“Phập!”
Toàn thân Cốt Đao run rẩy, m.á.u tươi b.ắ.n ra tung tóe. Hai mắt gã trợn lớn, thân thể ngã xuống đất co giật vài lần. Trong tầm mắt mờ dần, gã nhìn thấy một bóng người đang tiến đến gần, ánh sáng dần biến thành bóng tối, cuối cùng chỉ còn lại sự vĩnh hằng bất tận.
Gã đã tắt thở.
Từ Thanh đứng trước t.h.i t.h.ể của Cốt Đao, lặng lẽ rút thanh sắt ra.
Hắn hiểu rất rõ lòng người, vì thế không vội rời đi, mà thay vào đó, cho Cốt Đao một lựa chọn.
Bên trái là sinh.
Bên phải là tử.
Cốt Đao đã chọn bên phải.
Từ Thanh không chút biểu cảm, lấy ra hủy thi tán rải xuống. Khi t.h.i t.h.ể tan biến, hắn bình thản xoay người, thân ảnh mờ ảo giữa màn sương, lao nhanh về phía sâu trong rừng rậm.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/quang-am-chi-ngoai/chuong-79-ta-sinh-huu-tu-trai-song-phai-c-h-e-t-1.html.]
Chuyện của trại chủ, hắn chẳng muốn dính líu.
Lúc này, giữa rừng cây rậm rạp, dù sương mù vẫn giăng khắp nơi, nhưng ảnh hưởng đối với hắn không quá lớn. Đến khi trời chạng vạng, hắn đã xuyên qua tầng sương dày, đặt chân tới dược phòng trong thung lũng nhỏ.
Gần như ngay lúc hắn bước vào, một tiếng sói tru yếu ớt vọng lại từ xa.
Từ Thanh không để tâm.
Trước tiên, hắn cẩn trọng quan sát xung quanh, xác nhận những bố trí nhỏ hắn để lại trước khi rời đi lần trước vẫn còn nguyên vẹn, rồi mới đẩy cửa dược phòng, bước vào trong.
Dược phòng không lớn, không có giường nghỉ ngơi, chỉ có bốn phía được dựng lên những kệ gỗ, chia thành từng ô nhỏ.
Trong mỗi ô đều cất giữ các loại dược thảo và tuyến độc khác nhau.
Có loại đã qua sơ chế, có loại vẫn còn nguyên vẹn, số lượng không ít, san sát đến hàng trăm loại.
Ánh mắt Từ Thanh quét qua, trong lòng dâng lên chút hài lòng.
Những thứ này đều là thành quả hắn thu thập được trong cấm khu kể từ khi theo học Bạch đại sư. Phần lớn đến từ khu vực ngoại vi, một số ít lấy từ sâu bên trong.
Trong đó, độc thảo chiếm đa số, còn linh dược thì hiếm hoi.
Từ Thanh kiểm tra một lượt, sau đó khoanh chân ngồi xuống, trong mắt hiện lên vẻ trầm tư.
Phương thuốc luyện chế Bạch Đan mà Bạch đại sư truyền dạy, thực ra đều được ẩn giấu trong những bài giảng thường ngày. Nhưng hắn có thói quen ghi chép, trí nhớ cũng không tệ, nên sớm đã chắp vá lại đầy đủ. Chỉ là… dược liệu để luyện chế Bạch Đan, hắn chưa có đủ.
“Vậy nên không thể hoàn toàn dựa theo đơn phương mà luyện chế. Nhưng có lẽ… ta có thể căn cứ vào dược tính, dùng dược thảo khác để thay thế hoặc điều phối tương đương.”
Hắn thì thào.
Phương pháp này có thể hữu dụng hay không, hắn không biết. Nhưng dù thất bại, cũng sẽ giúp hắn tăng thêm kinh nghiệm điều phối và luyện dược.
Nghĩ vậy, tay phải hắn phẩy nhẹ.
Lập tức, bảy tám loại dược thảo từ những ô gỗ khác nhau bay ra, rơi xuống trước mặt hắn.
Sau khi quan sát tỉ mỉ, Từ Thanh suy nghĩ một chút, rồi rời khỏi dược phòng, tiến về hậu viên.
Nơi đó, ngoài những đóa hoa sặc sỡ, còn có một mảnh ruộng nhỏ được khai khẩn, trồng không ít dược thảo quý.
Những cây cỏ này đều có thời gian sử dụng giới hạn, không thể rời khỏi thổ nhưỡng quá lâu, nên hắn đã di dời chúng về đây. Lâu dần, nơi này trở thành một tiểu dược điền (ruộng nhỏ trồng thuốc).
Khi hắn bước tới, tiếng sói tru ở đằng xa càng rõ ràng hơn.
Nhưng sắc mặt hắn vẫn không thay đổi, chẳng thèm để tâm.
Hắn cúi xuống, nhổ ba loại dược thảo, rồi xoay người rời đi.
Sau khi trở về dược phòng, Từ Thanh lấy ra một cái bát đá, bắt đầu điều chế theo những gì đã học được.
Thao Dang
Từng cử động của hắn đều hết sức cẩn thận.
Dù là ngắt lá, vắt lấy tinh chất, hay rũ phấn hoa, tất cả đều được thực hiện tỉ mỉ, cố gắng đạt đến độ chuẩn xác tuyệt đối.
Theo từng bước điều phối, dược dịch trong bát đá dần dần chuyển sang sắc đen đặc.
“Vẫn thiếu năm loại dược thảo…”