Giọng nói của U Tinh mang theo vẻ ưu nhã, như một quý phụ nhân đang ngồi đoan trang mà từ tốn cất lời.
Từng câu từng chữ cô ta thốt ra đều chuẩn xác rõ ràng, mỗi một từ đều mang theo vẻ ngạo mạn lạnh lùng, mỗi một đoạn đều toát lên khí chất cao cao tại thượng.
Từ Thanh nghe xong thì sắc mặt không đổi, còn Thanh Thu ở bên cạnh thì tỏ rõ vẻ không tình nguyện.
Cô ta bị mang đến nơi này, khiến trong đầu không khỏi nhớ đến sự việc ngày hôm đó, rõ ràng bản thân là người lấy được ít nhất, vậy mà trách nhiệm lại phải chia đều.
Chỉ có Đội trưởng là ánh mắt rực sáng, đầu óc xoay chuyển cực nhanh.
Trước đó vì chuyện chỉ nhận được một trượng hào quang, mấy hôm nay mỗi lần ra ngoài, y đều cảm thấy ánh mắt người khác nhìn mình có chút bất thường.
Đặc biệt là y chú ý thấy một số Chấp Kiếm Giả khi nhìn về phía y, dường như mang theo chút đề phòng.
Chuyện này khiến y vừa tủi thân lại vừa lo lắng, cảm thấy rõ ràng mình đã trở thành Chấp Kiếm Giả, thế mà lại giống như bị người ta xem như nội gián.
“Các vị trưởng lão Chấp Kiếm nhất định đang dõi theo nơi này, đây chính là cơ hội biểu hiện hiếm có, ta nhất định phải nhân cơ hội này xoay chuyển tình thế vụ ánh sáng một trượng, để các trưởng lão nhìn thấy điểm sáng của ta!”
Đội trưởng hít sâu một hơi, bước chân kiên định tiến lên phía trước, trong bước đi tràn đầy quyết tâm, khí thế cũng theo đó mà tự nhiên dâng cao.
Vị Chấp Kiếm Giả trung niên đi phía trước cũng cảm nhận được điều gì đó, quay đầu liếc nhìn Đội trưởng một cái, khẽ bĩu môi, không nói gì.
Thao Dang
Thấy vậy, niềm tin trong lòng Đội trưởng lại càng thêm mạnh mẽ.
Cứ như vậy, dưới sự dẫn đường của vị Chấp Kiếm Giả trung niên, ba người đi tới tận cùng dưới chân bậc thang.
Một nhà giam màu đỏ xuất hiện trước mắt bọn họ.
Nhà giam này được tạo thành từ vô số trụ nhỏ màu m.á.u, giữa các trụ còn có những tầng màng sáng màu đỏ nhạt, khiến nơi này cực kỳ kiên cố, trên lớp màng sáng ấy có thể thấy vô số phù văn đang không ngừng lưu chuyển.
Theo từng lần lóe sáng của những phù văn đó, có thể tưởng tượng được bên trong nhất định ẩn chứa uy áp kinh người.
Trong nhà giam đỏ ấy, một nữ tử đang ngồi xếp bằng.
Nữ tử này thân vận y phục lộng lẫy, đầu đội phượng quan, da trắng như ngọc, dung nhan tuyệt mỹ, khí chất lại càng siêu phàm thoát tục, chỉ cần liếc nhìn một cái, cũng đủ khiến người ta động lòng.
Lúc này cô ta đang cầm một bát canh sen, chậm rãi đưa lên miệng, từ tốn thưởng thức.
Chính là U Tinh Linh Tôn.
Dưới sự trấn áp của nhà giam này, thân thể cô ta cũng không còn giữ nguyên dáng vẻ khổng lồ như trước kia, mà đã trở lại hình thể bình thường.
Nhìn dung nhan hoàn mỹ không tỳ vết của cô ta lúc này, thật khó mà tưởng tượng được cô ta từng ngày ngày lấy việc ăn thịt vạn tộc làm vui tại Tam Linh Trấn Đạo Sơn, m.á.u tươi vấy nơi miệng cô ta đủ để kết thành biển.
Mà sự xuất hiện của ba người Từ Thanh cũng đã thu hút sự chú ý của cô ta.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/quang-am-chi-ngoai/chuong-789-tham-nguc-u-tinh-1.html.]
Sau khi nhìn thấy bóng dáng ngoài nhà giam, sắc mặt cô ta vẫn như thường, không có chút biến hóa nào, vẫn giữ dáng vẻ ung dung của mình, vừa uống canh sen, vừa thong thả nhai nuốt.
“U Tinh, có người đến thăm ngươi.” Vị Chấp Kiếm Giả trung niên đi đến trước nhà giam m.á.u, nhàn nhạt lên tiếng.
U Tinh Linh Tôn khẽ bật cười, ánh mắt dừng lại trên người ba người Từ Thanh.
“Thì ra là định để ba con kiến hôi này đến kích thích cảm xúc của ta à. Vô ích thôi, ba con kiến hôi này ta sớm muộn cũng sẽ từng đứa từng đứa một bóp c.h.ế.t.”
“Cũng phải cảm ơn các ngươi, để ta ghi nhớ rõ hơn gương mặt của bọn chúng.”
Vừa nói, U Tinh Linh Tôn vừa khẽ cười, đồng thời ánh mắt cô ta lướt qua từng người Từ Thanh, như thực sự đang ghi nhớ kỹ khuôn mặt họ.
Vị Chấp Kiếm Giả trung niên mặt không biểu cảm, lùi lại vài bước, nhìn về phía ba người Từ Thanh.
Nhiệm vụ của ông ta chỉ là đưa người tới, tiếp theo liệu có thể khiến U Tinh Linh Tôn d.a.o động cảm xúc hay không, còn phải trông vào bọn họ.
Từ Thanh mặt không đổi sắc, bản thân hắn không mấy hứng thú với việc chọc giận U Tinh, hơn nữa cũng chẳng biết phải chọc thế nào. Thanh Thu ở bên cạnh cũng y như vậy, cảm thấy chuyện này chẳng liên quan đến mình, chẳng cần phải quá tận tâm.
Nhưng Đội trưởng lúc này lại bất ngờ bước tới trước nhà giam m.á.u, nhìn bát canh sen trong tay U Tinh Linh Tôn, mỉm cười lên tiếng.
“U Tinh này, canh sen ngon không đấy?”
“Cút.” U Tinh Linh Tôn thản nhiên đáp.
Đội trưởng nhướng mày, dứt khoát ngồi luôn trước nhà giam, ánh mắt nhìn từ trên xuống dưới bộ y phục của U Tinh Linh Tôn, nhíu mày.
“Tỷ tỷ à, sao ta không thấy cái áo này ở động phủ của tỷ nhỉ? Tỷ mặc được bao lâu rồi vậy?”
U Tinh Linh Tôn không để tâm, uống xong bát canh sen thì nhắm mắt lại bắt đầu nhập định.
Thấy vậy, vị Chấp Kiếm Giả trung niên âm thầm lắc đầu, cảm thấy lần này e là cũng không xong rồi.
Thế nhưng đúng lúc ý nghĩ ấy vừa xuất hiện trong đầu hắn, Đội trưởng chợt ho nhẹ một tiếng, vỗ nhẹ lên túi trữ vật, lập tức có vài bộ y phục rách nát hiện ra, được y rút ra vẫy vẫy trên tay.
“Tỷ tỷ, xem cái này là gì nè.”
U Tinh vẫn nhắm mắt.
Trước sự thờ ơ của U Tinh, Đội trưởng hoàn toàn không bận tâm, túi trữ vật của y như không bao giờ cạn, từng món từng món y phục rách nát được lấy ra liên tục, chất thành đống.
Vừa lấy vừa luyên thuyên, dần dần nơi đặt y phục đã chất thành một ngọn núi nhỏ.
“Ta còn nhiều lắm, còn bộ yếm lớn này nữa nè…”
Vị Chấp Kiếm Giả trung niên đứng bên, trong lòng bắt đầu dâng lên vài gợn sóng, nhìn những món y phục đó, rồi lại nhìn sang Đội trưởng, không nói gì.