Quang Âm Chi Ngoại - Chương 783: Tấm lòng này không đổi. (1)
Cập nhật lúc: 2025-06-25 09:55:41
Lượt xem: 5
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/4VQydWuR98
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Thế nào là Thần Linh?
Từ Thanh không biết những người khác có phải cũng được hỏi câu này hay không, cũng chẳng rõ bọn họ đã đưa ra câu trả lời thế nào.
Giờ khắc này, hắn đứng giữa tinh không, cúi đầu nhìn xuống khuôn mặt Thần Linh còn sót lại đầy đáng sợ bên dưới.
Nhìn từng vòng, từng vòng xương sống màu vàng kim quấn quanh, nhìn đại lục bị quấn lấy kia, tựa như một món thức ăn sắp bị nuốt chửng.
Tất cả những điều đó khiến trong lòng Từ Thanh nổi lên cảm giác mờ mịt.
Trong đầu hắn theo bản năng hiện lên hình ảnh năm xưa, khi hắn lần đầu tiên nhìn thấy khuôn mặt Thần Linh còn sót lại giăng đầy trên trời cao, khuôn mặt ấy mở mắt ra, cao cao tại thượng, chi phối chúng sinh.
Kể từ sau lần đó, người thân của hắn không còn nữa, tất cả những điều tốt đẹp đều tan biến, cả tòa thành cũng tiêu tan khỏi thế gian.
Trong màn mưa m.á.u ngày ấy, thứ còn lại với hắn chỉ là nỗi sợ hãi, lạc lõng, khóc lóc, và bất lực.
Từ Thanh trầm mặc.
Hắn nhớ về những năm tháng mình lang thang đầu đường xó chợ, trong những tháng ngày đó, bất kể là thứ ăn được hay không ăn được, chỉ cần để sống tiếp, hắn đều từng nuốt vào bụng.
Điều duy nhất hắn luôn giữ làm giới hạn của bản thân, chính là không ăn thịt người.
Hắn từng ngửi thấy mùi thịt người, cũng từng tận mắt thấy một người còn sống bị ăn đến chỉ còn lại bộ xương, bị nấu thành canh.
Hắn cũng từng đói đến mức gần như không chịu nổi, nhưng khi nhìn thấy những kẻ nhặt rác ăn thịt người kia, lại nhìn lên bầu trời nơi có khuôn mặt Thần Linh lạnh lẽo kia, hắn cảm thấy nếu phải sống như vậy… thà c.h.ế.t đi còn hơn.
Và thứ mà hắn sợ nhất, ngoài cái đói ra, chính là mùa đông.
Thao Dang
Mỗi mùa đông, đều là một c.uộc khảo nghiệm sống còn.
Hắn đã thấy quá nhiều người c.h.ế.t cóng, cũng từng lột quần áo từ t.h.i. .t.h.ể của họ, có thể nói, mọi món đồ hắn mặc trên người khi đó, đều đến từ xác c.h.ế.t.
Vì vậy, với quần áo mới, hắn luôn vô cùng trân quý.
Còn về dị chất...
Đó là một dạng tra tấn chậm rãi, nhưng lại ăn sâu tận xương, đau đớn khôn cùng.
Suốt chặng đường đi đến ngày hôm nay, sống ở tận cùng đáy xã hội, hắn đã thấy vô số kiếp người thê lương, tận mắt chứng kiến biết bao góc tối trong bản tính con người.
Những kẻ giống như hắn, rất nhiều, tất cả đều đang sống trong đau khổ, chịu đựng tuyệt vọng không có tương lai.
Mà mỗi lần bước đến ranh giới giữa sự sống và cái c.h.ế.t, hắn lại ngẩng đầu, nhìn lên khuôn mặt Thần Linh uy nghi và lạnh lùng nơi trời cao, nhìn gương mặt thanh sạch kia, như thể lại thấy đôi mắt lãnh đạm ấy...
Từ Thanh lặng thinh.
Ký ức của hắn từ từ tuôn chảy trong đầu. Hắn nhớ đến tiểu thành mà mình c.uối cùng đã chọn làm nơi an cư, nhớ đến lần thứ hai khuôn mặt Thần Linh kia mở mắt, khác hẳn với lần đầu tiên, tiểu thành ấy không biến mất.
Vì thế, hắn nhìn thấy từng t.h.i. .t.h.ể xanh xám, từng kẻ dị hóa hung lệ, từng mảnh huyết nhục vỡ nát, và cái mùi tanh tưởi bốc lên từ xác thịt thối rữa, mùi mà mãi chẳng thể tan đi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/quang-am-chi-ngoai/chuong-783-tam-long-nay-khong-doi-1.html.]
Sau đó, hắn nghĩ đến hơi thở trên Xích Nguyệt, nghĩ đến tư thái cao cao tại thượng của nó, nghĩ đến tà ác c.uồn c.uộn phát ra từ bên trong.
Tiếp đến, hắn lại nhớ đến con mắt màu vàng kim trong Quỷ Động, nhớ đến tiếng ca nghẹn ngào trong run rẩy của nữ tử áo đỏ trong căn nhà gỗ.
Tất cả những điều đó, từng hình ảnh, từng âm thanh, từng cảm giác... toàn bộ hiện lên trong tâm trí hắn.
c.uối cùng, tất cả những hình ảnh đó... hòa vào trong khuôn mặt Thần Linh tàn khuyết nơi bên ngoài Đại lục Vọng Cổ kia chồng lên nhau.
Từng chút một, trong lòng hắn ngưng tụ thành một câu, là câu mà từ bé hắn đã lặp lại vô số lần.
Thế nào là Thần Linh?
“Kẻ khốn nạn!”
Từ Thanh ngẩng đầu, nhìn lên biển sáng khổng lồ nơi phía trên tinh không, nhìn vào bóng dáng thấp thoáng ẩn hiện bên trong đó, rồi thản nhiên mở miệng.
Câu nói ấy vừa thốt ra, biển sáng kia rung chuyển dữ dội, giọng nói ôn hòa bỗng vang lên.
“Ngươi vừa nói gì?”
“Ta nói, Thần Linh là kẻ khốn nạn!”Từ Thanh nghiêm túc lặp lại, sau đó lại bổ sung thêm một câu:
“Lúc nhỏ ta còn mắng nó là hỗn đản!”
Từ Thanh giơ tay, chỉ xuống khuôn mặt Thần Linh còn sót lại bên dưới.
“Ta còn từng mắng nó là lũ heo thối tha.”
Hắn cẩn thận suy nghĩ, rồi lại tiếp tục:
“Câu ta chửi nhiều nhất là đồ chó thần linh khốn kiếp!”
Nói xong, Từ Thanh quay người, nhổ một bãi nước bọt xuống dưới khuôn mặt Thần Linh kia.
Hồi nhỏ mỗi lần mắng Thần Linh, hắn đều sẽ nhổ một bãi nước bọt.
Những lần trước thì nước bọt rơi xuống đất, nhưng lần này, Từ Thanh rất hài lòng, hắn cảm thấy lần này có thể rơi trúng mặt Thần Linh thật rồi.
Bãi nước bọt đang rơi xuống, ngay khoảnh khắc ấy, ánh sáng trên cao đột ngột bùng lên chưa từng có, luồng sáng mãnh liệt đến nỗi toàn bộ tinh không như bốc cháy, còn giọng nói ôn hòa kia... bỗng hóa thành tràng cười vang dội.
“Đồ Thần Linh khốn kiếp, Thần Linh chó c.h.ế.t!”
Tiếng cười ấy mang theo cảm giác cực kỳ sảng khoái, càng lúc càng lớn, đến mức khiến toàn bộ tinh không chấn động, thậm chí trước mắt Từ Thanh cũng trở nên mơ hồ. Trong tiếng cười ấy, hắn nghe thấy một giọng khen ngợi vang lên:
“Người chửi Thần Linh thì rất nhiều, nhưng có thể bước tới trước mặt ta mà vẫn dám mắng như thế… thì cực kỳ hiếm. Không ai biết năm xưa ta cũng từng mắng như vậy, nhưng ta không bằng ngươi, vì ta không dám nhổ nước bọt.”
“Tiểu hữu, thân ngươi có khuyết điểm, nhưng không che mờ được ánh sáng nơi ngươi. Ban cho ngươi vạn trượng hào quang, mong ngươi dù bất cứ lúc nào, cũng không thay lòng đổi dạ!”
Ngay khoảnh khắc ấy, giữa tiếng cười như sóng thần vang rền, mắt Từ Thanh tối sầm, cảnh tượng trước mắt biến hóa, hắn đã quay về, vẫn đứng trên bậc thềm, trước tượng thần Đại Đế.
Ngay khi hắn ngẩng đầu, tượng thần Đại Đế chấn động dữ dội, bùng phát ra một luồng hào quang ngút trời!