Quang Âm Chi Ngoại - Chương 782: Thân thể Thần Linh. (2)
Cập nhật lúc: 2025-06-25 09:55:38
Lượt xem: 6
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/8Ux8gfDXfh
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Ánh sáng kia, so với Thanh Thu, căn bản không thể so sánh.
Ninh Viêm sững sờ, gã không hiểu mình đã nói sai ở đâu.
Gã cảm thấy những lời mình nói không hề sai, thế nhưng ánh sáng lại cách biệt một trời một vực, điều này khiến gã vừa khó hiểu vừa không nhịn được mà nhìn về phía Thanh Thu, trong lòng rất muốn biết đáp án của đối phương là gì.
Các Chấp Kiếm Giả trên bầu trời phần lớn vẫn giữ thần sắc bình thản, thực tế thì ánh sáng sáu mươi trượng mới là bình thường, tượng trưng cho việc đạt yêu cầu.
Nhưng Đội trưởng thì lại cười thầm trong lòng, thầm nhủ chỉ có sáu mươi trượng mà cũng dám khoe, lần này y nhất định sẽ vững vàng đạt đến mấy ngàn trượng, mang theo suy nghĩ như vậy, y khát vọng nhìn về phía tượng thần Đại Đế.
Ngay khoảnh khắc đó, ánh sáng bảy sắc liền phủ xuống người Đội trưởng.
Thân thể Đội trưởng run lên, trong mắt lộ vẻ phấn khích, thần sắc đầy đắc ý, chỉ là quá trình ấy cực kỳ ngắn ngủi, chỉ vỏn vẹn hai nhịp thở, ánh sáng bảy sắc trên người y liền tan biến.
Mà pho tượng Đại Đế sừng sững trước mặt, giờ phút này vẫn đứng bất động, không tỏa ra chút ánh sáng nào.
Đội trưởng sững sờ.
Từ Thanh chớp mắt mấy cái, kinh ngạc nhìn Đội trưởng.
Thanh Thu cũng lộ vẻ nghi hoặc, Ninh Viêm bên cạnh thì cũng đờ đẫn trong giây lát.
Không chỉ có họ, tất cả Chấp Kiếm Giả trên bầu trời lúc này cũng đều hiện vẻ cổ quái trong mắt, chín vị trưởng lão Chấp Kiếm thì thần sắc lập tức trở nên sắc bén.
“Không có ánh sáng, tức là không phải Nhân tộc.” Vị Đại trưởng lão Chấp Kiếm đứng giữa nhàn nhạt mở miệng, giọng nói vang vọng không trung.
Lời này vừa ra, sát cơ bốn phía lập tức bùng nổ, nhưng… chưa hề giáng xuống.
Bởi vì tình huống này không phải chưa từng xảy ra, mà mỗi lần không có chút ánh sáng nào, đều tượng trưng cho việc người đó không phải Nhân tộc, lẽ ra sẽ bị xóa bỏ ngay tại chỗ.
Thế nhưng lần này, Trần Nhị Ngưu vẫn đứng yên đó bình an vô sự.
Đây cũng chính là lý do khiến sát cơ bùng lên… nhưng không ai động thủ.
“Không thể nào, ta là Nhân tộc mà, ta cũng trả lời rất tốt a, hơn nữa Đại Đế còn rất thích ta, lúc đầu còn thân thiết gọi ta là tiểu quỷ nữa mà…” Đội trưởng hiếm khi để lộ vẻ lo lắng, nhìn chằm chằm vào tượng thần Đại Đế.
Từ Thanh cũng bắt đầu lo lắng.
c.uối cùng, trong bầu không khí ngày càng căng thẳng này, tượng thần Đại Đế chậm rãi tỏa ra một luồng sáng, cao đúng một trượng.
Một trượng…
Đội trưởng ngơ ngác.
Từ Thanh trong lòng cũng dâng lên một cảm giác không thể tin nổi, hắn mơ hồ cảm thấy luồng sáng một trượng này, như thể tượng thần Đại Đế miễn cưỡng ban cho, giống như chỉ là hình thức tượng trưng, để chứng minh một chút rằng y là Nhân tộc.
Sát cơ nơi bầu trời tan biến, nhưng toàn bộ Chấp Kiếm Giả đều lộ ra vẻ mặt vô cùng cổ quái, chín vị trưởng lão Chấp Kiếm cũng vậy, bọn họ chưa từng thấy ai… chỉ được một trượng.
“Tiểu tử này, rốt c.uộc là đã trả lời cái gì vậy?”
“Việc này mà truyền ra ngoài thì mất mặt quá, Chấp Kiếm Giả của Nghênh Hoàng Châu ta, thế mà lại có kẻ chỉ đạt một trượng trong vấn tâm!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/quang-am-chi-ngoai/chuong-782-than-the-than-linh-2.html.]
“Hay là kiếm một cái cớ… tước tư cách của y luôn đi…”
Đội trưởng có chút mơ màng, nhìn luồng sáng một trượng kia, trong lòng vừa thấy ấm ức vô cùng, lại vừa thở phào nhẹ nhõm, bởi vì sát cơ từ trên trời vừa rồi, suýt chút nữa khiến y nghĩ mình sẽ bị c.h.é.m đầu tại chỗ.
Nhưng rất nhanh, y lại cảm thấy bất công, đang lúc đầy uất ức trong lòng, ánh sáng bảy sắc lại rơi xuống người đạo tử Thái Tư, Trương Tư Vận.
Luồng sáng ấy kéo dài suốt mấy chục nhịp thở, đến khi kết thúc, tượng thần Đại Đế tỏa ra ánh sáng cao tới năm trăm trượng.
Mức độ này đã đủ để gọi là xuất sắc, nhưng so với Thanh Thu, vẫn kém quá xa.
Chỉ là không ai chú ý đến, vào lúc Trương Tư Vận trải qua vấn tâm, trên bầu trời, vị Chấp Kiếm Đại trưởng lão, dường như nhận được một tia thần niệm đến từ Đại Đế. Ánh mắt lão giả đột nhiên nheo lại, bên trong lộ ra một tia hàn quang, rồi lặng lẽ thu liễm ánh sáng lạnh ấy, nhìn Trương Tư Vận với một ánh nhìn đầy hàm ý.
Trương Tư Vận lúc này đang đứng trên bậc thềm, hoàn toàn không hề hay biết những điều đó, y chỉ lạnh lùng nhìn về phía Từ Thanh.
Giờ đây trong năm người, chỉ còn lại mình Từ Thanh chưa bị vấn tâm.
Từ Thanh hít sâu một hơi, thần sắc bình thản, thu lại ánh mắt đang nhìn Đội trưởng, ngẩng đầu nhìn về phía tượng thần Đại Đế, đúng lúc đó, ánh sáng bảy sắc liền giáng xuống, bao phủ thân thể hắn trong luồng sáng rực rỡ ấy.
Thao Dang
Một mảng tinh không, hiện ra trước mắt Từ Thanh.
Hắn đứng giữa tinh không, cảm nhận được biển ánh sáng rực rỡ phía trên, nhưng hắn không ngẩng đầu nhìn ngay, mà là cúi đầu nhìn xuống dưới chân.
Đây là thói quen của hắn, hắn luôn thích quan sát chỗ mình đang đứng trước tiên.
Chỉ một cái nhìn, hai mắt hắn bỗng co rút mạnh.
Hắn nhìn thấy một mảnh đại lục mênh m.ô.n.g vô tận.
Đại lục ấy quá lớn, như thể chiếm lấy một nửa tinh không, mà trên đại lục ấy, hắn thấy được một khuôn mặt còn sót lại của Thần Linh.
Mái tóc rũ dài, phiêu đãng, tỏa ra bao phủ nửa mảnh đại lục, đồng thời phía sau gương mặt còn sót lại kia, là một dãy xương sống màu vàng kim.
Dãy xương sống ấy vô cùng dài, uốn quanh bên ngoài đại lục, từng vòng từng vòng bao bọc lấy, đồng thời dường như nó đang chậm rãi co rút lại…
Không có tay, không có thân thể, không có chân, chỉ có dãy xương sống màu vàng kim này được ghép từ vô số đốt xương.
Mỗi đốt xương trong đó lớn như một đại vực, tỏa ra thần uy không thể nào hình dung.
Gắn liền với nửa cái đầu kia, hợp thành một khuôn mặt Thần Linh ở tầng sinh mệnh cao nhất.
Từ Thanh chỉ nhìn một cái, thân thể lập tức có xu hướng sụp đổ, tâm thần chấn động mãnh liệt, c.uồn c.uộn như sóng dữ.
Nhưng hắn vẫn cảm nhận được, bản thân đang ở trong trạng thái được bảo vệ, mà những gì đang thấy được, phần nhiều là một dạng ảo ảnh được hình thành, nếu không, chỉ một cái liếc nhìn vừa rồi đã đủ để hắn tan biến cả hồn lẫn xác.
Đúng lúc đó, một giọng nói ôn hòa, lại vang lên bên tai hắn.
“Ngươi là người duy nhất trong số mấy người phía trước, khi đến đây không ngẩng đầu nhìn ta, mà là cúi đầu nhìn nơi mình đang đứng.”
“Ta nghĩ, ngươi là muốn nhìn rõ thế giới này, vì thế ta để ngươi nhìn thấy cảnh tượng này, mà bọn họ thì không được thấy.”
“Vậy bây giờ, ta hỏi ngươi một câu.”
“Thế nào là Thần Linh?”