Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Quang Âm Chi Ngoại - Chương 761: Cảm ngộ chân tướng. (1)

Cập nhật lúc: 2025-06-22 15:47:36
Lượt xem: 7

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8KdhCdzx3L

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Từ Thanh không cảm nhận được cụ thể điều gì, nhưng vào khoảnh khắc vừa rồi, trong lòng hắn lại dâng lên một cơn tâm kinh khó hiểu.

“Nơi đó…” Trong lòng Từ Thanh trỗi dậy sự cảnh giác mạnh mẽ, đề phòng cao độ.

Hắn bị thương rất nặng, nên mấy ngày nay đều bế quan trị thương, lúc này đã hồi phục hơn phân nửa, vì vậy hắn lấy ngọc giản truyền âm ra, dò hỏi về tình hình gần đây bên ngoài, đặc biệt là liên quan đến Thái Tư Tiên Môn.

Người hắn hỏi chính là lão tổ Huyết Luyện Tử.

Đối với lão tổ, Từ Thanh hiểu rõ việc đơn thuần nói lời cảm tạ là vô nghĩa. Việc mình rơi xuống từ ba nghìn trượng, lão tổ là người đầu tiên ra tay cứu giúp, chuyện này, hắn khắc sâu trong tim.

Còn cả việc ban cho hắn đan dược trị thương, những điều này Từ Thanh đều không bao giờ quên.

Người khác đối tốt với hắn, dù chỉ một chút, hắn cũng sẽ ghi nhớ trong lòng; ngược lại cũng vậy.

Rất nhanh sau đó, Từ Thanh nhận được hồi âm. Đồng thời, lão tổ cũng kể cho hắn nghe một vài chuyện liên quan đến đồ đằng của mặt trăng, bao gồm cả việc mặt trời và mặt trăng từng rơi rụng, cùng những bí mật rằng Thần Linh không chỉ có một tồn tại là Tàn Diện kia, mà còn vô số bí ẩn khác nữa.

Nghe xong, trong lòng Từ Thanh nổi lên từng đợt sóng lớn. Những điều này ẩn chứa thông tin quá đỗi kinh người, hơn nữa lại trùng khớp với những gì hắn từng trải.

Hắn chợt nhớ tới Kim Ô Luyện Vạn Linh của mình, nhớ tới bức bích họa trong cỗ long liễn khổng lồ của cự nhân.

Khi đó hắn đã thấy lạ, bởi theo bích họa khắc lại, mặt trời đã từng rơi rụng, thế nhưng trên bầu trời hiện giờ vẫn còn mặt trời.

Mà giờ đây, Từ Thanh đã có đáp án.

Thiếu niên ngồi trên long liễn ấy, chính là một trong những mặt trời đã rơi rụng.

“Lão tổ nói đồ đằng trên Thái Sơ Ly U Trụ là một trong mười hai mặt trăng hiện tại của Đại lục Vọng Cổ, vầng trăng này tọa lạc tại cực tây Đại lục, cách nơi đây cực kỳ xa xôi, và đa số vạn tộc đều nghi ngờ rằng, trên mặt trời và mặt trăng ấy, có Thần Linh đang ngủ say?”

“Trước kia, trên vầng trăng trong thức hải của ta, ta đã nghe thấy tiếng hô hấp… còn cả lời nói của hồn ảnh thiếu niên trong thức hải…”

Từ Thanh trầm mặc, đáp án thực ra từ lâu đã dần hiện rõ trong lòng hắn.

“Thần Linh.”

“Vậy… vầng trăng tím mà ta dùng dị chất xâm lấn chiếm đoạt được kia, là một phần lực lượng của Thần Linh?”

Từ Thanh lẩm bẩm, rồi cảm nhận vầng trăng tím nhỏ bé trong thức hải của mình.

So với Xích Nguyệt, Tử Nguyệt này chẳng đáng là gì, thậm chí còn chưa bằng một phần vạn vạn, thế nhưng sức mạnh ẩn chứa trên đó vẫn vô cùng khủng bố. Chỉ cần hắn cảm nhận sơ qua, cả người liền nổi gai ốc.

Tựa như đang đối mặt với Thần Linh nhắm mắt ngẩng đầu nhìn xuống từ thiên không vậy.

Thế nhưng hắn chỉ bị sức mạnh ấy chấn nh.i.ế.p, chứ không có cảm giác nguy hiểm nào, bởi giữa hắn và vầng trăng tím này đã có một mối liên kết cực kỳ mật thiết, một quyền năng có thể điều khiển.

Chỉ là, tuy hắn có tư cách điều khiển, nhưng vì bản thân vẫn còn quá nhỏ bé nên tạm thời vẫn chưa thể thật sự khuấy động được sức mạnh ấy, chỉ có thể hơi chút dẫn động khí tức của vầng trăng tím kia.

Dù vậy, cũng không ảnh hưởng đến việc Từ Thanh cảm nhận.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/quang-am-chi-ngoai/chuong-761-cam-ngo-chan-tuong-1.html.]

“Dị chất do ta mà sinh, vậy những vật bị dị chất xâm chiếm, thực chất đều lấy ta làm nguồn gốc?”

Thao Dang

Từ Thanh cảm nhận một hồi, sau khi xác định được suy đoán của mình, cũng không kìm được ngẩng đầu nhìn lên bầu trời đêm.

“Vậy thì, đối với tàn diện Thần Linh kia mà nói, liệu có phải tất cả những ai bị khí tức của y xâm lấn… thực chất đều nằm trong sự khống chế của y?”

Từ Thanh trầm mặc, rồi ánh mắt chợt ngưng tụ, hắn nhớ đến Đội trưởng.

“Đội trưởng hẳn cũng có thu hoạch, nhưng nhìn cảnh bụng y nổ tung, có lẽ là y đã nuốt trọn nó, cách thức khác ta.”

Từ Thanh trầm ngâm, lấy ngọc giản truyền âm ra, gửi tin cho Đội trưởng, nói rõ suy đoán trước đó của mình.

“Đội trưởng, khí tức kia nếu hấp thu, e là sẽ có nguy hiểm.”

“Không sao đâu, ta ăn quá nhiều rồi. Nếu thật như ngươi nói, sẽ bị thao túng, thì có lẽ nhiều vị Thần Linh phải đánh nhau một trận, mới xác định được ta thuộc về ai.”

“Tiểu A Thanh à, ngươi đừng có ghen tỵ. Ngươi là bị nữ tu sĩ tranh giành, còn ta không giống, ta là bị Thần Linh tranh giành.” Đội trưởng cười ha ha.

“Hơn nữa, chưa biết chừng trong người ta chẳng những phong ấn quỷ dị, mà còn có thể phong ấn một vị Thần Linh ấy chứ. Cho nên… ngươi có muốn ta giúp ngươi không? Đưa phần của ngươi cho ta, để ta thay ngươi chịu khổ đi.”

“Cảm ơn, không cần đâu, Đội trưởng.”

Từ Thanh cắt liên lạc, theo sự hiểu biết của hắn về đại sư huynh, lời như vậy nghĩa là đối phương có thể xử lý được. Còn như cái chuyện phong ấn Thần Linh… thì Từ Thanh không tin.

Thế nên, hắn tạm gác ý nghĩ đó lại, bình ổn tâm thần, tiếp tục suy xét về cảm giác bất an vừa truyền đến từ phía Thái Tư Tiên Môn.

“Đạo tử Thái Tư Tiên Môn rơi xuống từ ba nghìn trượng, suýt chút nữa hình thần câu diệt?”

“Vậy thì vấn đề của đạo tử Thái Tư, chính là nằm ở chỗ hắn ta là người thứ ba bước lên độ cao ba nghìn trượng.” Từ Thanh nghĩ tới đây, trong lòng bất chợt dâng lên một phỏng đoán.

“Chẳng lẽ… Thần Linh đang ngủ say trên Xích Nguyệt, vì ta và Đội trưởng hấp thu cùng cướp đoạt, nên bị đánh thức? Rồi sau đó… nhìn thấy Trương Tư Vận…”

Từ Thanh trợn to hai mắt, càng nghĩ càng thấy khả năng này rất lớn. Điều này cũng có thể lý giải được tại sao Trương Tư Vận suýt chút nữa mất mạng.

“Nhưng cũng không đúng… nếu thật sự là Thần Linh tỉnh giấc, thì Trương Tư Vận với tu vi Kết Đan Thiên c.ung, chắc chắn không thể nào được cứu sống, hắn ta nhất định phải c.h.ế.t.”

Từ Thanh trầm ngâm, hắn nhớ lại cảm giác tâm kinh khi nãy.

“Trương Tư Vận được cứu rồi, tại sao ta vẫn cảm thấy tâm thần bất ổn, như gặp nguy hiểm?”

Từ Thanh suy nghĩ một hồi, hơi thở dần trở nên gấp gáp, một suy đoán đáng sợ chợt hiện lên trong đầu hắn.

“Đạo tử Thái Tư bị đẩy đến bờ diệt vong, có liên quan đến Xích Nguyệt. Mà việc hắn ta không c.h.ế.t… cũng liên quan đến Xích Nguyệt …”

Từ Thanh giật mình, cảnh giác và đề phòng càng trở nên mãnh liệt hơn. Hắn không dám khẳng định suy đoán của mình là đúng hay sai, nhưng có một điều chắc chắn

Cẩn thận… thì không bao giờ là thừa.

Loading...