Quang Âm Chi Ngoại - Chương 759: Là ai? Là ngươi! (1)
Cập nhật lúc: 2025-06-22 15:47:31
Lượt xem: 7
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/8KdhCdzx3L
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Băng nguyên phương Bắc của Nghênh Hoàng Châu, bên cạnh Thái Sơ Ly U Trụ, Huyết Luyện Tử mang theo Từ Thanh và Trần Nhị Ngưu vừa định rời đi.
Thế nhưng đúng lúc này, từ trên Thái Sơ Ly U Trụ bỗng nhiên bộc phát ra hơn trăm đạo hào quang, ầm ầm lao thẳng về phía lão.
Sự xuất hiện của những tia sáng này lập tức khiến đám đông phía dưới đồng loạt hít sâu một hơi.
Huyết Luyện Tử phản ứng cực nhanh, ống tay áo rộng khẽ vung, chưa đợi những luồng hào quang ấy tới gần, đã trực tiếp thu hết vào, sau đó thân hình lóe lên, mang theo hai người lao đi như chớp.
Còn việc tranh đoạt thứ hạng, cùng với việc Từ Thanh và Đội trưởng lần lượt rơi xuống, cũng gần như sắp kết thúc.
Những người khác tuy vẫn tiếp tục nhưng không thể giành được hạng nhất nữa.
Người có khả năng nhất chính là Thanh Thu, cô ta hiện đã ở độ cao hơn hai nghìn chín trăm trượng, vẫn đang cắn răng leo lên.
Về phần các vị trưởng lão Chấp Kiếm Đình đang dõi theo trận đấu này, ánh mắt cũng lần lượt lóe lên dị quang, nhìn về phía Từ Thanh và Trần Nhị Ngưu vừa được Huyết Luyện Tử mang đi.
“Hai tên tiểu tử này, hẳn đều đã thu được một tia khí tức trong đồ đằng kia.”
“Khí tức trong đồ đằng… chúng ta những năm qua cũng từng nghiên cứu, vô cùng thần bí, đáng tiếc không thể hấp thu, chỉ có thể dùng bên ngoài.”
“Đây không phải vật bọn họ có thể khống chế. Cứ dựa theo quy chế nội bộ của Chấp Kiếm Giả mà xử lý, sau này sẽ cử người thu hồi lại, đổi cho họ một phần quân công. Nếu họ không đồng ý, cũng không cần cưỡng ép.”
Khi các trưởng lão Chấp Kiếm Đình đưa ra quyết nghị, Thanh Thu đã leo đến hai nghìn chín trăm ba mươi trượng, nhưng đành phải dừng lại. Cô ta đã đạt đến cực hạn của bản thân.
Leo thêm nữa, dù chỉ là vài chục trượng, cũng sẽ làm lung lay căn cơ, hơn nữa cũng không thể chạm đến ba nghìn trượng.
Vì vậy trong lòng tuy có chút tiếc nuối, nhưng cô ta vẫn dứt khoát buông tay.
Cùng với việc cô ta kết thúc, c.uộc tranh đoạt thứ hạng trên Thái Sơ Ly U Trụ vốn dĩ cũng nên khép lại. Thế nhưng đúng lúc đó, khi ba canh giờ chỉ mới trôi qua một nửa, từ trong Thái Tư Tiên Môn chậm rãi bước ra một người.
Người này dáng vóc cao lớn, dung mạo đường hoàng, trong thần sắc đầy vẻ ung dung, một thân trường bào màu lam như có suối chảy bao quanh, phản chiếu ánh sáng rực rỡ.
Đặc biệt là đôi mắt của hắn ta, sâu thẳm như vực, trong đồng tử còn có ấn ký phù văn lập lòe ánh sáng.
Nơi hắn ta đi qua, bốn phía hư vô tựa như vặn vẹo, phảng phất như là công pháp nào đó dẫn tới, khiến mỗi bước chân hắn ta tựa như đang xuyên qua hư không.
Cảnh tượng này, hiếm khi nào thấy ở tu sĩ Kết Đan có Thiên c.ung.
Mà sự xuất hiện của hắn ta, lập tức khiến mọi ánh mắt đều bị hấp dẫn.
Tiếng hít sâu vang lên khắp nơi, từng gương mặt lộ ra vẻ tôn kính, tự giác nhường đường.
Chính là đạo tử của Thái Tư Tiên Môn, Trương Tư Vận.
Thần sắc hắn ta bình tĩnh, dáng đi thong dong, hắn ta không thích cùng lũ kiến hôi chen chúc, cho nên đã không xuất hiện khi Từ Thanh và những người khác bắt đầu leo lên.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/quang-am-chi-ngoai/chuong-759-la-ai-la-nguoi-1.html.]
Mãi cho đến lúc này, khi hầu hết mọi người đều đã từ bỏ, hắn ta mới bước ra, cứ thế điềm nhiên đi đến dưới chân Thái Sơ Ly U Trụ.
Dưới muôn vàn ánh mắt dõi theo, c.uối cùng hắn ta nhấc chân bước lên cột trụ trước mặt.
Một bước nhảy vọt.
Vừa chạm chân liền phóng thẳng lên, tốc độ cực kỳ nhanh chóng, gần như không hề dừng lại chút nào, trực tiếp đạt đến độ cao ngàn trượng.
Khí thế như vậy lập tức khiến tất cả những người đang quan sát đồng loạt ánh lên dị sắc trong mắt, thế nhưng không một ai bàn tán hay kinh ngạc, dường như đều cảm thấy việc hắn ta làm được điều đó vốn là lẽ đương nhiên.
Dù sao thì, đây chính là đệ nhất nhân trong thế hệ đệ tử Nhân tộc tại Nghênh Hoàng Châu!
Cùng lúc đó, mấy vị trưởng lão Chấp Kiếm Đình trên đài cũng đều dời ánh mắt, tập trung nhìn về phía Trương Tư Vận.
“Trương Tư Vận này không tệ, đã có thể xem là chuẩn Chấp Kiếm Giả rồi.”
“Sư tổ hắn ta là Nam Tư đạo nhân, hiện là một trong bốn vị chấp sự của Kiếm c.ung tại Thượng Quận, phẩm cấp tuy ngang với chúng ta, nhưng vì đảm nhiệm chức vụ trong Kiếm c.ung, nên gặp mặt vẫn phải gọi một tiếng đại nhân.”
“Nghe nói Nam Tư đạo nhân từng hỏi hắn ta có muốn dùng đặc quyền mười năm một lần của chấp sự để miễn đi khảo hạch không, nhưng bị hắn ta từ chối, muốn đích thân đến đây tham gia khảo hạch, chính thức trở thành Chấp Kiếm Giả, sau đó mới mượn quyền lực của sư tổ để tăng phẩm cấp Chấp Kiếm của bản thân.”
“Đây là lòng tin mãnh liệt vào chính mình, dù chỉ có ba danh ngạch, nhưng hắn ta tin chắc mình sẽ đoạt được.”
“Lần này những kẻ kiệt xuất đều không đơn giản, ba danh ngạch, xem xem ai có thể giành lấy.”
Dưới sự dõi theo của các vị trưởng lão Chấp Kiếm Đình, Trương Tư Vận vẫn không giảm tốc, từ độ cao một ngàn trượng nhảy vọt lên một ngàn bảy trăm trượng, rồi nhẹ nhàng vượt qua hai ngàn trượng.
Ở độ cao này, tốc độ của hắn ta hơi chậm lại, thỉnh thoảng dừng bước, nhưng nhìn tổng thể vẫn cực kỳ nhanh chóng, hai ngàn hai trăm trượng, hai ngàn bốn trăm trượng, hai ngàn sáu trăm trượng.
Nếu nhìn từ xa, có thể thấy tại độ cao này, hắn đã bắt đầu hơi thở dốc, dù sao thì oán niệm nơi đây cũng cực kỳ mãnh liệt, thế nhưng ngay sau đó, khi một chiếc lọng ngọc hiện ra phía trên hắn ta, toàn thân hắn liền lập tức bừng sáng ánh sáng trắng.
Đó là Mệnh Đăng của hắn ta.
Chiếc Mệnh Đăng này khác hoàn toàn với Hắc Tán Đăng và Phong Ngâm Đăng thất thải của Từ Thanh, nó toàn thân trắng muốt, tỏa ra cảm giác thuần khiết, ngọn lửa cũng là Bạch Diễm.
Hình dạng như một ngọn núi lộn ngược, tràn đầy ý vị thần thánh.
Đó chính là Bạch Sơn Thánh Hỏa Đăng!
Có thể nhìn thấy vô số ngọn lửa trắng từ ngọn núi ấy lan rộng ra các cạnh, chảy tràn xuống dưới, nơi chúng đi qua, hư không đều bốc cháy.
Dưới ánh sáng của Bạch Sơn Thánh Hỏa Đăng, Trương Tư Vận được bao bọc bởi ngọn lửa trắng, phát ra ánh sáng trắng rực rỡ, phối hợp với đạo bào lam sắc, dung nhan xuất chúng và ánh mắt bình tĩnh, khiến người ta tự nhiên sinh ra cảm giác siêu phàm thoát tục!
Lại còn có một tiếng gầm vang lên từ phía sau hắn ta.
Trong hư vô sau lưng hắn ta vang lên tiếng nứt vỡ, một con bạch long khổng lồ bất ngờ từ trong khe nứt vươn ra, c.uộn quanh bốn phía của hắn ta, uy thế chấn nh.i.ế.p tám phương.
Thao Dang
Hai sợi râu rồng dài màu trắng, buông xuống hai bên Trương Tư Vận, không theo quy tắc nào mà khẽ đong đưa.