Quang Âm Chi Ngoại - Chương 740: Sự việc bất thường. (2)
Cập nhật lúc: 2025-06-20 10:26:19
Lượt xem: 8
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/8ztMU97GTZ
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Cho đến khi hắn nghe thấy lão giả bắt đầu giảng thuật luyện đan, Từ Thanh dứt khoát ngồi xuống bên đạo đàn lặng lẽ lắng nghe.
Năm xưa Bạch đại sư chỉ truyền thụ cho hắn về thảo mộc, còn thuật luyện đan thì ít nhắc đến, phần lớn đều là do Từ Thanh tự mình lần mò học hỏi, vừa nghiên cứu vừa thực hành mà thành.
Tuy đã có chút thành tựu, nhưng xét trên tổng thể thì trong phương diện luyện đan, Từ Thanh vẫn còn nhiều thiếu sót, vì vậy hắn càng nghe càng chăm chú. Những ngày tháng yên bình như thế này, khiến Từ Thanh nhiều lúc ngỡ như bản thân đã trở về khu trại nhặt rác năm xưa.
Đồng thời, hắn cũng cảm nhận được vị lão giả dung mạo bình thường kia, trên phương diện Đan đạo có trình độ vô cùng thâm sâu, bởi vì nhiều chỗ then chốt, lão chỉ nói một câu, Từ Thanh liền bừng tỉnh đại ngộ.
“Pháp chuyển hóa âm dương lưỡng cực, thực chất chỉ là một trong muôn một, Đan đạo bao la sâu rộng, cho đến nay Nhân tộc đã có hơn sáu nghìn loại phương pháp luyện đan.”
“Lão phu không chủ trương truyền dạy các phương pháp luyện đan ấy, bởi vì đó chỉ là ngoại pháp, nên nhiều nhất cũng chỉ truyền dạy pháp chuyển hóa âm dương lưỡng cực, vì pháp này thực chất không phải là luyện chế, mà là một cách vận dụng thảo mộc.”
“Chư vị phải khắc ghi: đường có vạn nhánh, nhưng đạo thì quy về một.”
“Vì thế, thuật luyện đan, nền tảng mới là trọng yếu nhất, sau này phải tự mình tìm ra phương pháp thích hợp với bản thân, bởi vì ngay cả cách đơn giản nhất là trộn lẫn, thì hiệu quả cũng có thể vẫn thành công như thường.”
“Cái gọi là luyện chế, theo lão phu mà nói, chỉ là phương pháp để kích phát và phối điều hiệu quả dược tính của thảo mộc mà thôi.”
“Những phương pháp này, tuy thuộc về thuật luyện đan, nhưng ta mong những tu sĩ Nhân tộc nghe pháp của ta, phải hiểu rõ được bản chất, như thế mới có hy vọng thành tựu trong tương lai.”
Từ Thanh lắng nghe tất cả những điều ấy, thần sắc bàng hoàng xúc động, phảng phất trước mắt hắn giờ đây chính là Bạch đại sư.
Hắn vô thức ngồi nghiêm chỉnh, vô thức khắc ghi từng lời, đồng thời trong quá trình học hỏi này, hắn dần cảm thấy nhận thức về Đan đạo và thảo mộc trở nên sáng rõ, tu vi Đan đạo của bản thân hiển nhiên có tiến bộ rõ rệt, mà hơn thế nữa, đã có được một hệ thống để làm trụ cột.
Nền móng của hắn, là Bạch đại sư truyền dạy, vô cùng kiên cố.
Những gì sau đó hắn tự học lại khá tạp nham, dần trở nên hỗn loạn, nhưng cũng dựa vào căn cơ năm xưa và sự chuyên chú vào độc đạo, mà miễn cưỡng duy trì hệ thống Đan đạo không bị sụp đổ.
Mà lần học này, giống như quá trình chắt lọc bỏ tạp, khiến cho Từ Thanh trong lòng dần dần tìm ra phương hướng trên con đường luyện đan.
Nếu dựa theo lời Thất Gia từng nói khi đưa Từ Thanh đến Quỷ Đế Sơn, thì trong lòng Từ Thanh bây giờ lại một lần nữa dựng lên một vị “thần”, một “thần linh” soi sáng con đường Đan đạo của hắn.
Thao Dang
Điều này khiến Từ Thanh vô cùng vui sướng, đã rất lâu rồi hắn không thấy vui đến vậy.
Loại cảm giác kiến thức không ngừng tích lũy, khiến hắn thấy mình được lấp đầy, chỉ là... biến cố luôn đến khi người ta không ngờ nhất, khiến cho quá trình học tập của Từ Thanh bị gián đoạn.
Có một việc... hắn buộc phải đi xử lý.
Ngọn nguồn của sự việc, là một số mâu thuẫn không quá nghiêm trọng, giữa đệ tử Huyền U Tông và Thất Huyết Đồng, với Thái Tư Tiên Môn, thực tế, việc này ít nhiều cũng có liên quan đến Từ Thanh.
Thời gian qua, hắn liên tục phớt lờ các chiến thư khiêu chiến của Lý Tử Lương từ Thái Tư Tiên Môn, khiến cho thiên hạ bàn tán xôn xao, những lời đồn đại ấy tự nhiên cũng khiến nhiều đệ tử của Liên Minh Bát Tông khó chịu trong lòng.
Cho nên, mâu thuẫn là điều khó tránh khỏi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/quang-am-chi-ngoai/chuong-740-su-viec-bat-thuong-2.html.]
Và lần này cũng vậy, vài đệ tử của Huyền U Tông và Thất Huyết Đồng, trong một lần xung đột với Thái Tư Tiên Môn, bị chính tay Lý Tử Lương ra tay bắt giữ, hơn nữa còn xuống tay cực kỳ tàn nhẫn.
Sau đó, hắn ta truyền tin đến Liên Minh Bát Tông, đích danh yêu cầu Từ Thanh đến tạ lỗi và đích thân dẫn người về.
Rõ ràng đây là muốn ép Từ Thanh phải giao thủ.
Chuyện này cũng nhanh chóng lan ra, khiến cho các đệ tử các tông môn đang tụ hội tại Thái Sơ Ly U Trụ đều biết đến, ai nấy đều ôm tâm thái xem kịch vui mà quan sát.
Dù sao thì trước đó Từ Thanh vẫn luôn không nhận chiến thư, trong mắt những kẻ không hiểu rõ hắn thì điều đó rõ ràng là hành vi né tránh, bạc nhược, mà giờ đây Lý Tử Lương lại làm đến mức này, mọi người muốn xem thử xem Từ Thanh có tiếp tục trốn tránh nữa hay không.
“Thật phiền phức.” Từ Thanh sau khi nghe tin, nhíu mày lại, cái khiến hắn phiền không phải là đám đệ tử trong Liên Minh, mà chính là Lý Tử Lương của Thái Tư Tiên Môn.
Tâm tư của đối phương, muốn mượn hắn để lập uy, từ đó thu hút ánh mắt của các Chấp Kiếm Giả, Từ Thanh nhìn rõ ràng như ban ngày.
Tâm tư như vậy, không thể nói là sai, nhưng vì để đạt mục đích mà bắt người, ép giao chiến, thì đã quá đáng rồi, mà đã quá đáng, tức là có điều bất thường.
Sự việc bất thường, tất nhiên Từ Thanh sẽ suy xét sâu hơn.
Ví như, việc nhiều lần khiêu chiến của đối phương, có phải còn ẩn giấu mục đích khác?
Nhưng bất kể là mục đích gì, đối phương dường như vẫn chưa chuẩn bị sẵn sàng, cho nên mới chỉ muốn ép mình nhận chiến, chứ không phải sinh tử quyết đấu, điều này khiến Từ Thanh nhận định rằng đối phương rất có thể là muốn thăm dò thực lực của mình.
Mà cho dù là trong khu ổ chuột, hay khu trại nhặt rác, hoặc là phép tắc xử sự học được trong tông môn, gặp phải tình huống như thế này, Từ Thanh chỉ có một cách xử lý.
Chính là: Không cho đối phương cơ hội ra tay lần thứ hai, phải g.i.ế.t ngay trong lần đầu tiên.
Hắn ghét nhất chính là sau khi đánh mà không thể g.i.ế.t, dù sao dựa trên phán đoán, thì ác ý từ đối phương gần như chắc chắn tồn tại, đã như vậy thì thù hận nhất định đã kết.
Mà nếu đối phương vẫn có khả năng tiếp tục trưởng thành, thì trong lòng Từ Thanh sẽ xem đó là một mối họa.
Vì vậy, Từ Thanh lấy ra ngọc giản, truyền âm hỏi lão tổ.
“Lão tổ, phạm vi không được g.i.ế.t người của Thái Sơ Ly U Trụ là toàn bộ khu vực này, hay chỉ trong thành này?”
Một lúc sau, lão tổ lười biếng trả lời.
“Chỉ trong thành. Ngươi tiểu tử này… thôi đi, tùy ngươi xử lý vậy.”
Từ Thanh gật đầu, sau đó ở bên ngoài đạo đàn, hướng về phía vị lão giả đang giảng giải thảo mộc ôm quyền bái một cái, hắn biết đối phương sẽ không để tâm, bởi vì suốt khoảng thời gian qua, lão chỉ giảng pháp mà không hề hỏi han hay chú ý đến bất kỳ ai bên dưới.
Thế nhưng Từ Thanh rất coi trọng lễ nghi, lúc này hành lễ xong, thân hình hắn chợt lóe lên, lao thẳng lên tầng không, nhanh như lôi đình giáng xuống, trực tiếp vượt khỏi phạm vi thành trì, lơ lửng giữa không trung, giọng nói lạnh lùng vang vọng khắp nơi.
“Lý Tử Lương, sinh tử chiến, ngươi dám nhận không?”
Một câu vừa thốt ra, toàn bộ Thái Sơ Ly U Thành, đệ tử các tông môn, tức thì chấn động!