Ngay khi đặt chân lên pháp hạm, Từ Thanh và Đội trưởng lập tức hợp lực điều khiển pháp hạm lao v.út về phía xa.
Cả hai đều kinh hồn táng đảm, không ngừng ngoái đầu nhìn lại cấm địa phía sau.
Chỉ thấy trong cấm địa, gã cự nhân kia vẫn đang giãy giụa kịch liệt, thiên địa biến sắc, mây đen c.uồn c.uộn, còn có vô số tiếng sấm nổ vang, nhưng mặc cho gã gào thét thế nào, lưới lớn từ cấm địa tỏa ra vẫn gắt gao trói buộc, không hề buông lỏng.
Nhìn cảnh ấy, trong lòng Từ Thanh vẫn còn sợ hãi chưa nguôi.
Đội trưởng bên cạnh thì thở phào một hơi, cảm thán nói:
“Quả nhiên đúng như ta suy đoán, Kiếm Cấm Chi Địa này thật ra chính là nơi giam giữ! Vùng cấm này vốn tên là Linh Âm, sau đó bị vạn tộc ở Phong Hải Quận hợp sức trấn áp, Linh Âm mới trở thành nơi giam cầm.”
Từ Thanh trầm ngâm gật đầu, trong lòng cũng từng thấy kỳ quái, bởi trước kia Thất gia từng nói nơi này tên là Linh Âm, nhưng Đội trưởng lại gọi là Kiếm Cấm, lúc này mới sáng tỏ phần nào.
Trong tiếng gió rít của pháp hạm, Ngôn Ngôn nhìn Từ Thanh và Đội trưởng trong bộ dạng chật vật, ngập ngừng hỏi:
“Từ Thanh ca ca, huynh không phải đi khôi phục sinh cơ sao?”
“Còn đại sư huynh, huynh không phải nói là đi bảo vệ Từ Thanh ca ca à?”
“Sao… lại gây ra động tĩnh lớn như vậy…” Ngôn Ngôn cũng thấy tim đập thình thịch, vừa rồi cô ta từ xa nhìn thấy cự nhân kia xuất hiện, chỉ trong khoảnh khắc đã bị uy áp từ thân ảnh khổng lồ ấy chấn nh.i.ế.p thần hồn lẫn thân thể.
Từ Thanh nghe vậy, không biểu cảm gì, quay sang nhìn Đội trưởng, ánh mắt phần lớn đều dừng lại nơi sống mũi của y.
Đội trưởng chớp mắt mấy cái, chẳng hề xấu hổ, trái lại còn phất tay ném cho Từ Thanh một quả trái cây đã bị gặm quá nửa.
“Tiểu sư đệ, cái này là ta để dành cho ngươi đó. Ta cố nhịn không ăn hết đấy, ai… cái tính ta là vậy, cứ gặp được món gì tốt là lập tức nhớ đến tiểu sư đệ ngươi.”
Từ Thanh đưa tay đón lấy, vừa cầm vào thì sắc mặt đã thay đổi, cúi đầu nhìn kỹ.
Hắn có thể cảm nhận được trong quả trái cây bị ăn dở ấy, ẩn chứa một luồng khí tức rất đặc biệt.
Luồng khí tức này không ảnh hưởng nhiều đến thân thể, nhưng chỉ cần hít một hơi, Từ Thanh đã thấy tinh thần chấn động, lập tức hiểu ra: vật này có tác dụng dưỡng thần hồn rất lớn.
“Thứ này là cái gì ta cũng không biết, chưa từng gặp qua. Lúc đó chỉ thấy mấy tên đầu to đang quỳ lạy, ta liền cướp lấy rồi cắn một miếng, phát hiện nó giúp ích cho thần hồn rất nhiều.” Đội trưởng vừa kể lại sự việc vừa đắc ý, chân mày giãn ra vui vẻ.
Từ Thanh cũng không thấy ghét bỏ vì quả này bị Đội trưởng cắn vài miếng, trực tiếp đưa lên miệng nuốt xuống. Với hắn, kẻ sinh ra từ khu ổ chuột, thì đồ ăn bị chó ăn dở hắn còn tranh giành, huống chi là Nhị Ngưu.
Lúc này nuốt xuống, rất nhanh có một dòng khí mát mẻ lan khắp toàn thân, c.uối cùng hội tụ vào thức hải, khiến thức hải chấn động, mơ hồ như được củng cố và mở rộng thêm một phần.
Tất cả những biểu hiện ấy đều cho thấy thần hồn đang được cường hóa, Từ Thanh l.i.ế.m liếm môi, nhìn về phía Đội trưởng, chuẩn bị mở miệng hỏi thêm về thân phận của cự nhân trong cấm địa kia.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/quang-am-chi-ngoai/chuong-729-nhan-sinh-gian-nan-1.html.]
“Đội trưởng…”
“Không còn nữa đâu!” – chưa đợi Từ Thanh nói hết, Đội trưởng đã cảnh giác hét lên, rồi ngay sau đó nhận ra phản ứng của mình hơi quá, liền chớp mắt, ho khan một tiếng, giả vờ chuyển đề tài.
Thao Dang
“Tiểu A Thanh à, sắp tới chúng ta sẽ đến Chấp Kiếm Đình, ta nói ngươi nghe, Chấp Kiếm Đình là một nơi tốt lắm đó.”
Từ Thanh nheo mắt, nghiêm túc đánh giá Đội trưởng.
Với biểu hiện vừa rồi, hắn cảm thấy đối phương nhất định còn đang giấu diếm điều gì đó, liền thu ánh mắt lại, thấp giọng mở miệng.
“Đại sư huynh, thật ra nếu không cho ngươi ba phần đạo huyết kia, lần tấn thăng này của ta có lẽ sẽ an toàn hơn… nhưng ngươi là đại sư huynh của ta…”
Đội trưởng nghe vậy, thở dài một tiếng, vung tay, lại ném thêm một quả nữa về phía Từ Thanh.
Từ Thanh đưa tay đón lấy, nhẹ giọng nói:
“Nhân sinh gian nan a.”
“Đại sư huynh, thế sự vô thường, nói không chừng một ngày nào đó, ngươi sẽ không còn tiểu sư đệ là ta nữa… Nếu đến lúc đó, ta không thể cùng ngươi bước hết kiếp này, thì hy vọng khi ngươi đứng trên đỉnh cao thương khung, hãy thay ta nhìn một lần thế giới này.”
Đội trưởng nghẹn họng, thì thào vài câu oán thán, thầm nghĩ tiểu A Thanh học nhanh thật, lại thở dài, moi từ trong túi trữ vật ra một cành cây, quăng cho Từ Thanh.
Trên cành cây ấy, vẫn còn treo lủng lẳng tám chín quả trái.
Nhìn thấy cảnh ấy, Từ Thanh hít sâu một hơi, hắn vốn tưởng Đội trưởng nhiều nhất chỉ cướp được sáu bảy quả, nào ngờ đối phương lại tiện tay đưa ra cả một nhánh cây.
“Đại sư huynh… chẳng lẽ ngươi đã đào cả gốc cây trái của đối phương đem đi rồi à?”
Đội trưởng ho khan, vội vàng lắc đầu phủ nhận, tỏ ra mình rất trong sạch.
Ngôn Ngôn đứng bên chớp chớp mắt, bất ngờ mở miệng:
“Nhân sinh gian nan…”
“Thôi thôi thôi!” – Đội trưởng lập tức rên rỉ, bất lực lấy thêm ba quả nữa đưa cho Ngôn Ngôn.
Ngôn Ngôn mừng rỡ, chạy nhanh đến bên Từ Thanh, đưa quả tới trước mặt hắn:
“Từ Thanh ca ca, cho huynh nè!”
Một màn này khiến Đội trưởng sững sờ một lúc, lại càng thêm uể oải trong lòng.