Quang Âm Chi Ngoại - Chương 719: Chìa khóa thông đến Thần Linh! (1)
Cập nhật lúc: 2025-06-17 09:57:42
Lượt xem: 6
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/8ztMU97GTZ
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Kiếm Cấm Chi Địa, là cấm địa duy nhất trong toàn bộ Nghênh Hoàng Châu.
Nơi này tọa lạc gần trung tâm của Nghênh Hoàng Châu, hơi lệch về phía tây, đồng thời cũng bao phủ một đoạn của dòng chính Uẩn Tiên Vạn Cổ Hà.
Trước khi chảy vào Kiếm Cấm, nước sông tràn ngập tiên linh chi khí, nhưng sau khi chảy ra thì trở thành một mảng đen kịt.
Nơi đây quanh năm bị sương mù dày đặc bao phủ, ánh mặt trời không thể chiếu tới, cho nên từ không trung nhìn xuống, chỉ có thể thấy dòng nước đen ngòm c.uộn chảy, nhưng lại không thể nhìn rõ bên trong cấm địa có hình thù ra sao.
Sương mù che phủ mọi thứ.
Chỉ có thể lờ mờ thấy được rằng Vạn Cổ Hà chia Kiếm Cấm thành hai khu vực, nhưng làn sương mịt mờ lại khiến hai nơi ấy tựa hồ như vẫn gắn liền với nhau.
“Theo tư liệu của Liên Minh, ba ngàn năm trước Kiếm Cấm Chi Địa từng phát sinh một trận đại kiếp, Kiếm Hoàng khi ấy đã tỉnh lại và rời khỏi cấm địa. Việc này chấn động toàn bộ Phong Hải Quận, c.uối cùng phải nhờ vạn tộc của Phong Hải Quận hợp lực mới miễn cưỡng khống chế được hắn ta.”
“Viêm Hoàng, Thi Hoàng, Kiếm Hoàng, ba vị chủ cấm địa này, bất cứ ai cũng đều sở hữu thực lực sâu không lường nổi.”
Đội trưởng vừa nhìn về cánh rừng đen kịt phía xa vừa chậm rãi mở miệng. Ngay khoảnh khắc lời vừa dứt, Từ Thanh đã phóng người lao ra.
Tốc độ cực nhanh, thân ảnh hắn hóa thành trường hồng, lao thẳng vào vùng Kiếm Cấm Chi Địa.
Trên pháp hạm, Ngôn Ngôn đầy lo lắng, nhìn sang Đội trưởng:
“Đại sư huynh…”
Đội trưởng dõi theo bóng Từ Thanh, cười nhàn nhạt.
“Không sao, có ta ở đây, sẽ bảo đảm an toàn cho Từ Thanh. Nhưng mà, Ngôn Ngôn này… dạo gần đây ta hơi túng thiếu, chỗ ngươi ấy mà…”
Ngôn Ngôn lập tức ném ra một cái túi trữ vật.
Hai mắt Đội trưởng sáng bừng, sau khi quét qua lập tức tươi cười rạng rỡ, vỗ n.g.ự.c lớn tiếng:
“Muội muội yên tâm! Vì huynh đây dù có lên núi đao xuống biển lửa, cũng sẽ bảo vệ phu quân muội bình an trở về!”
Nói xong, y long lanh đôi mắt, lại nhìn Ngôn Ngôn.
Một tiếng “muội muội” khiến khuôn mặt nhỏ nhắn của Ngôn Ngôn đỏ bừng, lòng vui như hoa nở, lại ném thêm một cái túi trữ vật nữa.
“Trời ơi! Từ nay về sau, Ngôn Ngôn chính là đệ muội duy nhất mà ta công nhận!” Đội trưởng toàn thân chấn động, tay ôm lấy túi trữ vật, người lóe lên, v.út thẳng đuổi theo Từ Thanh.
Ngôn Ngôn nghe thấy những lời đó, trong lòng vô cùng vui sướng, khuôn mặt ửng hồng hạnh phúc.
Thế nhưng cô ta lại không biết, vào khoảnh khắc ấy, Đội trưởng đang bay vụt theo sau Từ Thanh, trong lòng vừa bay vừa… hớn hở!
Thao Dang
Hai mắt sáng rực, hoàn toàn là bộ dạng vừa phát hiện một con đường làm giàu mới.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/quang-am-chi-ngoai/chuong-719-chia-khoa-thong-den-than-linh-1.html.]
“Ta đúng là ngốc! Ta đâu cần phải ghen tị với tiểu A Thanh làm gì? Mỗi lần đi cùng hắn, ta chỉ cần lôi theo một nữ tu sĩ, rồi diễn lại một màn như vầy… đảm bảo sau này chẳng bao giờ thiếu tiền nữa!”
“Còn cả tiểu Đinh Tuyết nữa, tiểu phú bà đó, túi tiền lúc nào cũng đầy!”
Đội trưởng kích động không thôi, nhất là khi nghĩ đến một ngày nào đó, nếu bên cạnh Từ Thanh là Tử Huyền Thượng Tiên, mà đối phương chịu gọi mình một tiếng “sư huynh”… trời ơi, nghĩ đến thôi mà sướng tê cả người!
“Nghĩ đến thì phải hành động! Phải dùng danh nghĩa của tiểu A Thanh, gửi cho các cô nương kia mỗi người một phần lễ vật, để duy trì tốt quan hệ với tiểu A Thanh! A Thanh à A Thanh, có một sư huynh như ta, đúng là phúc phận tu từ kiếp trước đó nha!”
Đội trưởng xúc động rưng rưng, tâm tình phơi phới.
Kỳ thực, đây cũng chẳng phải lần đầu y làm chuyện này.
Năm xưa, khi y cùng Từ Thanh làm nên đại sự ở tộc Hải Thi, sau đó trốn về Thất Huyết Đồng, được tông môn sắp xếp trở thành hình tượng đệ tử tiếp đón ngoại tộc, việc Đinh Tuyết và Cố Mục Thanh cùng lúc xuất hiện bên cạnh Từ Thanh… chính là do y âm thầm sắp đặt.
Thật ra khi đó, người mà tông môn chỉ định vốn là Cố Mục Thanh. Thế nhưng Đội trưởng lại bí mật thông báo cho Đinh Tuyết, thậm chí còn bán cho cô ta một suất...
Lúc này, trong lòng hớn hở đắc ý, y lập tức gia tăng tốc độ, đuổi theo Từ Thanh, tiến thẳng vào bên trong Kiếm Cấm Chi Địa.
…
Trong rừng Kiếm Cấm, Từ Thanh lao đi như thiểm điện, chỉ trong chớp mắt đã xông vào sâu trong, dị chất dày đặc bốn phía lập tức dâng trào, tràn ngập khắp thân thể hắn và bị hấp thu c.uồn c.uộn vào Thiên c.ung thứ ba.
Hắn không dừng lại, thân hình phóng vọt trong rừng, tay phải chộp ngang sang một bên, lập tức bắt lấy một con đại xà to bằng vòng tay, đang treo lơ lửng trên cành cây, toàn thân phát ra d.a.o động linh lực không tầm thường.
Gần như ngay khi bàn tay Từ Thanh chạm vào thân con rắn, con đại xà lập tức phát ra tiếng kêu thảm thiết, thân thể khô rút lại bằng mắt thường thấy được, chỉ trong chớp mắt đã hóa thành bộ xương trắng, toàn bộ sinh cơ trong cơ thể hoàn toàn biến mất.
Ánh mắt Từ Thanh lóe lên một tia sáng, không nói một lời tiếp tục tiến về phía trước.
Rất nhanh, phía trước hắn xuất hiện một con hung thú có hình thể đỏ rực như Kỳ Lân, khí tức dữ tợn, toàn thân tỏa ra sát khí, khắp thân mọc đầy mặt người mặt thú kỳ dị.
Trước mặt con thú này, còn có một bầy sói tám chân đang bỏ chạy, lũ sói này vô cùng quái lạ, như thể hai con dính liền với nhau, có hai thân thể nhưng chỉ một cái đầu.
Mà cái đầu ấy cực lớn, tương đương cả thân thể, hình dáng vừa quái dị vừa tàn bạo. Thế nhưng hiện tại, trước sự truy đuổi của con hung thú như Kỳ Lân kia, bầy sói đã thu liễm sát khí, bỏ chạy tán loạn.
Ngay lúc này, Từ Thanh xuất hiện đúng vào giữa hai bên đang truy đuổi.
Hung thú như Kỳ Lân kia vừa thấy người mới đến liền lập tức dừng bước, sát khí vừa bộc phát thì Từ Thanh đã vọt đến trước mặt nó, tay phải giơ lên vỗ mạnh xuống.
Hung thú toàn thân chấn động dữ dội, căn bản không kịp né tránh hay phản kháng, trong chớp mắt, lòng bàn tay Từ Thanh đã ấn lên đầu nó. “Ầm” một tiếng vang dội, toàn bộ thân thể hung thú trong vài hơi thở đã khô héo, hóa thành bộ xương trắng rơi xuống đất.
Một màn này khiến bầy sói tám chân run lẩy bẩy, hoảng hốt bỏ chạy càng nhanh.
Thế nhưng Từ Thanh chỉ l.i.ế.m môi, người rạp xuống, hóa thành một luồng tàn ảnh, đuổi theo như bóng ma, bắt đầu liên tục hấp thu sinh cơ.
Chẳng bao lâu sau, nơi ấy chỉ còn lại một bãi xác khô, còn thân ảnh Từ Thanh đã biến mất trong rừng sâu.
Mười mấy hơi thở sau, Đội trưởng mới đuổi đến nơi.