Quang Âm Chi Ngoại - Chương 711: Kiếp này, chúng ta đồng hành. (1)
Cập nhật lúc: 2025-06-17 09:57:23
Lượt xem: 6
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/8KdhCdzx3L
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
“Đáng lắm, đáng lắm!”
Lúc này pháp hạm của Từ Thanh đã rời khỏi khu vực trung tâm của Tam Linh Trấn Đạo Sơn, lao nhanh ở nơi xa, kéo giãn khoảng cách rất lớn với chiến trường phía sau.
Trên boong tàu, Đội trưởng đang nằm ngửa tay chân dang ra, khôi phục lại diện mạo ban đầu, thở hổn hển, nhưng trong mắt lại ánh lên vẻ hưng phấn, trên mặt tràn đầy sự mãn nguyện.
Thỉnh thoảng còn ợ lên vài tiếng, trông hệt như ăn đến no căng bụng.
“Haha, vẫn là cùng Tiểu A Thanh làm đại sự mới đáng tin cậy, lần này ta lại có thể toàn thân trở ra, chưa từng có chuyện đó xảy ra đâu nha.” Đội trưởng càng nghĩ càng đắc ý, dứt khoát ngồi dậy, vỗ vỗ lên boong tàu, vang lên tiếng bồm bộp.
“Ngươi không biết đâu, Tiểu A Thanh, trước kia ta cùng Trương Tam làm đại sự, lần nào cũng thiếu tay cụt chân!”
“Còn lúc ta hành động một mình thì càng bi thảm, mấy lần cái đầu suýt nữa là không giữ nổi, mà tên Trương Tam kia lần nào cũng giành lấy đồ tốt.”
Đội trưởng vẻ mặt đầy tiếc nuối, cảm khái không thôi.
Từ Thanh đang ngồi xếp bằng trên boong tàu, vẫn ẩn giấu chân dung thật, nghe vậy ngẩng đầu nhìn Đội trưởng một cái, hắn có chút không tin.
Phát hiện Từ Thanh đang nhìn mình, Đội trưởng chớp chớp mắt, trong lòng nghĩ ngợi lanh lẹ, nhưng vẻ mặt lại không lộ chút sơ hở nào, tiếp tục than thở.
“Ngươi biết đó, ta là người trọng nghĩa khí, coi trọng tình huynh đệ, Trương Tam là huynh đệ tốt, hắn đã muốn thì ta ngại ngùng không nỡ từ chối.”
“Thế là lần nào ta cũng nhường hắn phần lớn, ta chỉ giữ phần nhỏ, chia có chút xíu thôi, ai… không giống như sư đệ ngươi, chúng ta là người một nhà, từ đầu tới giờ luôn chia đều mỗi người một nửa, như vậy mới công bằng.”
Đội trưởng nói dối mặt không đỏ tim không đập, lại còn toát ra vẻ thành khẩn.
Từ Thanh lập tức cảnh giác, mơ hồ đoán được ý đồ của Đội trưởng.
“Tiểu sư đệ ngươi nhìn ta như thế làm gì? Ồ ồ ồ, ta hiểu rồi, ngươi là muốn ta làm gương đúng không, không thành vấn đề, chúng ta là đồng môn, là huynh đệ tốt, chia đều mỗi người một nửa là cách phân chia rất tốt.”
“Ta là đại sư huynh, đương nhiên phải làm gương, ba trăm vạn linh thạch ngươi nợ ta, ta xóa cho ngươi một nửa vậy.”
Đội trưởng đập tay lên n.g.ự.c, nhưng lúc này vì nói quá nhiều, miệng há quá rộng, khiến một luồng tiên linh chi ý từ phân thân của U Tinh Linh Tôn mà y hấp thu trước đó, lập tức thoát ra từ miệng y, bay lơ lửng tản ra ngoài.
Đội trưởng vội vã ngậm miệng lại, y không muốn thứ tốt mình vất vả có được cứ thế mà tiêu tán.
Từ Thanh liếc mắt nhìn Đội trưởng một cái, hắn đã hiểu rõ Đội trưởng đang mưu tính điều gì.
“Đội trưởng, ta chuẩn bị bế quan rồi.”
“Tiểu A Thanh, ăn một mình không phải là thói quen tốt đâu đó!” Đội trưởng thấy Từ Thanh giả vờ hồ đồ, có chút sốt ruột, vội vàng lên tiếng, nhưng vừa mở miệng, tiên linh chi khí lại tỏa ra lần nữa.
Từ Thanh chớp mắt, chú ý thấy sau khi tiên linh chi khí trên người Đội trưởng tản ra, Bóng ảnh trên boong tàu, vốn là thứ mà người ngoài không thể nhìn thấy, lập tức điên c.uồng hấp thu, liền mặt không cảm xúc lấy ra một quả táo, ném cho Đội trưởng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/quang-am-chi-ngoai/chuong-711-kiep-nay-chung-ta-dong-hanh-1.html.]
Đội trưởng theo bản năng đón lấy, có chút giằng co trong lòng, ngẩng đầu nhìn Từ Thanh đầy khẩn cầu.
“Tiểu sư đệ, làm người tốt một lần được không.”
“Biết rồi.” Từ Thanh nghiêm túc gật đầu, sau đó nhắm mắt, bắt đầu vận chuyển Thiên c.ung thứ ba trong cơ thể, hắn chuẩn bị tiếp theo sẽ đặt vào đó viên đan Độc Cấm của mình.
Quá trình này tuy có phần mạo hiểm, nhưng Từ Thanh trước đó đã quan sát viên độc đan này rất kỹ, một mặt đây là bán thành phẩm, mặt khác do năm tháng quá dài, linh tính bên trong gần như khô kiệt.
Nhất là sau khi tiếp xúc với bên ngoài, ý niệm khô kiệt càng rõ ràng, nếu c.uối cùng hóa thành tử đan thì chẳng khác nào nước không nguồn, cây không gốc, không thể tái sinh, giá trị cũng sẽ giảm mạnh.
Thao Dang
Vì vậy, có thể sớm hoàn tất là tốt nhất. Đồng thời hắn cũng âm thầm đánh giá thu hoạch lần này.
Chuyến này, hắn thu hoạch vô cùng phong phú, trong túi trữ vật có rất nhiều ngoại vật, vô số bảo vật có thể bồi dưỡng, lại thêm những chiếc gương và lọ bình lạ, đều rất hữu dụng với Bóng ảnh và lão tổ Kim Cang Tông.
Đồ vật quá nhiều, Từ Thanh cũng không thể kiểm tra từng cái, nên hắn tập trung chú ý vào tiên linh chi lực trong thức hải cùng với ngọn Quỷ Đế sơn của mình.
Hiện tại, ngọn Quỷ Đế sơn dưới sự khống chế của Từ Thanh không tiếp tục nuốt chửng tiên linh chi lực trong thức hải nữa, hình dáng lờ mờ trên đỉnh núi đã có hai ba phần giống hắn.
Từ Thanh không biết nếu cứ tiếp tục sẽ xảy ra điều gì, dự định chờ về sẽ hỏi sư tôn rồi mới quyết định.
Ngoài ra, còn có đạo huyết tranh đoạt với nữ tử áo đỏ lúc c.uối.
Đạo huyết đó, Từ Thanh không rõ công dụng, nhưng có thể cảm nhận được sự chấn động phát ra từ Quỷ Đế sơn trong thức hải mình, hơn nữa tuy sinh cơ bên trong đạo huyết vẫn còn, nhưng lại ẩn chứa nhiều hơn là đạo vận.
Qua quan sát và phân tích trước đó, vật này có lẽ là một trong những thủ đoạn để U Tinh Linh Tôn khống chế phân thân.
Khi Từ Thanh còn đang trầm ngâm, Đội trưởng đã ngó sang với ánh mắt thèm thuồng, trong lòng vô cùng thèm muốn đạo huyết mà Từ Thanh giành được c.uối cùng.
Nhưng dẫu sao đó cũng là thứ do Từ Thanh đoạt được, y không tiện trực tiếp mở miệng xin, nên mới có màn dạo đầu, gợi ý trước đó, đều là để nhắm tới đạo huyết này.
Thế là vẻ mặt y dần trở nên thê lương, xen lẫn nét tiêu điều, ngẩng đầu lên, lấy ra một vò rượu, ngửa cổ tu một ngụm lớn.
“Nhân sinh thật gian truân mà.”
“Lần này ta tổn thất hơn hai mươi kiện pháp khí trấn áp, mất hơn bốn mươi kiện pháp khí ẩn thân, quan trọng nhất là trong cơ thể cũng có ẩn hoạn sắp phát tác, tiểu sư đệ à, không chừng một ngày nào đó, ngươi sẽ không còn đại sư huynh này nữa đâu.”
Từ Thanh mở mắt, nhìn Đội trưởng một cái, lấy ra một bình nhỏ ném qua.
Bên trong chứa ba phần mười đạo huyết.
“Đủ chưa?” Từ Thanh hỏi.
Đội trưởng lập tức bắt lấy, mọi nỗi gian truân lập tức tan biến, mặt mày rạng rỡ, cười to khoái chí.
“Đủ rồi đủ rồi, tiểu sư đệ ngươi thật là biết điều, không còn gì để nói nữa, sau này có chuyện gì, đại sư huynh nhất định đứng về phía ngươi!” Vừa nói xong, y lập tức ngửa đầu uống hết sạch, thân thể lập tức run lên dữ dội, một hồi lâu sau mới thở hắt ra một hơi dài, thần sắc lộ rõ vẻ phấn chấn.