Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Quang Âm Chi Ngoại - Chương 700: Khoe của rước trộm. (2)

Cập nhật lúc: 2025-06-11 15:59:26
Lượt xem: 1

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8ztMU97GTZ

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Từ Thanh chớp mắt, nghiêm túc nhìn vào mắt Đội trưởng, khẽ lắc đầu.

“Chúng tự đứt thôi, có lẽ là do cấm chế sụp đổ quá nghiêm trọng nên mất hiệu lực rồi.”

Đội trưởng trầm mặc, cúi đầu nhìn vết cắt vẫn còn đỏ tươi trên thân thể mình, bỗng cảm thấy tâm can thật mệt mỏi, thế là lẳng lặng đi đến đứng sau lưng Từ Thanh, đứng cạnh Ngôn Ngôn, rồi khẽ ho một tiếng.

“Tiểu sư đệ, chúng ta đi thôi?”

Từ Thanh liếc mắt nhìn Đội trưởng sau lưng, Đội trưởng cũng ngước mắt nhìn hắn.

Từ Thanh không nói lời nào, thân hình chớp động lao thẳng về phía động phủ. Lần này Đội trưởng không tranh lên trước nữa, mà ngoan ngoãn theo sau Ngôn Ngôn.

Cứ thế, ba người tuy tốc độ rất nhanh, nhưng lại cực kỳ cẩn trọng, dần dần tiếp cận cửa động phủ.

Thao Dang

Trên đường, bọn họ tiếp tục gặp vài cấm chế, nhưng đều tránh né được. Còn những cái không thể né, vì những cấm chế này đều chứa dị chất, cho nên... đối với Bóng Ảnh mà nói, những thứ làm từ “thức ăn”, đều có thể ăn được.

Thế nên, không lâu sau, ba người c.uối cùng cũng đứng trước miệng hang toác ra giữa sườn núi, nơi đó thậm chí còn phảng phất mùi hương lan tỏa từ động phủ ra ngoài.

Mà trận chiến nơi bầu trời lúc này lại càng thêm kịch liệt, tiếng gầm từ Đệ Nhất Sơn vang động trời đất, hài cốt nơi Đệ Nhị Sơn quần thảo ngang ngửa, còn Đệ Tam Sơn, ba thân thể của U Tinh Linh Tôn đang liên tục thất thế, lui bước, miệng phát ra tiếng kêu thảm thiết.

“Chúng ta phải nhanh, nếu không đợi bọn họ đánh xong thì chúng ta…” Từ Thanh vừa mở lời, chưa kịp nói hết, Đội trưởng bên cạnh đã mắt sáng rực như sói đói, lao vọt vào cửa động.

Trong nháy mắt bước vào, Từ Thanh thấy Đội trưởng nhắm ngay một con hạc tiên bằng ngọc sáng rực, được đặt nơi góc tường, vừa lộng lẫy vừa toát ra vẻ tôn quý, mở miệng cắn ngay một phát.

“Rắc!” Tiếng vỡ vang lên, cái đầu con hạc ngọc bị cắn đứt.

“Đây là tiên ngọc đấy, quá xa xỉ! Cái này, mấy trăm vạn linh thạch cũng mua không nổi!” Đội trưởng nói mà giọng run lên vì kích động, vội vàng thu hồi con hạc đã mất đầu ấy vào trong túi.

Từ Thanh cũng không chậm, sải bước lao vào trong động phủ, tay phải vung lên, lập tức các đài đèn xung quanh bay tới.

Mỗi một đài đèn đều không tầm thường, tỏa ra khí tức mạnh mẽ, tuy không phải Mệnh Đăng, nhưng hiển nhiên có giá trị cực cao.

Từ Thanh tin rằng, một động phủ của tu sĩ cảnh giới Quy Hư như thế này, tài vật chắc chắn không ít, nhưng lúc này thời gian quá gấp, không thể tra xét kỹ càng, cho nên có thể lấy được bao nhiêu thì lấy.

Thu xong đèn đài, Từ Thanh bắt đầu khuân vác đồ nội thất, còn Đội trưởng thì bay quanh tường, cạy những viên châu được khảm trong vách, thấy Từ Thanh khiêng đồ, y hơi khinh bỉ, cảm thấy tiểu sư đệ không có nhãn lực, bởi vì “đồ tốt thật sự, đều được khảm trong tường”.

Từ Thanh nhướng mày, quay người chạy vào phòng nghỉ, thu lấy một chiếc giường lớn, sau đó lại thu dọn toàn bộ các vật dụng trong phòng.

Thông thường, phòng nghỉ của chủ nhân là nơi có nhiều vật dụng thân cận, Từ Thanh cảm thấy ở đây nhất định có bảo vật tốt hơn.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/quang-am-chi-ngoai/chuong-700-khoe-cua-ruoc-trom-2.html.]

Đội trưởng chớp mắt, cũng lập tức chạy vào một phòng nghỉ khác, hơn nữa còn triệu xuất phân thân, chia nhau quét sạch bảo vật, tốc độ rõ ràng nhanh hơn Từ Thanh không ít.

Cả động phủ quá lớn, bọn họ tạm thời không thể gom hết trong thời gian ngắn, chỉ có thể thấy gì thu nấy. Nhưng khi phát hiện tốc độ của mình vượt trội hơn, Đội trưởng lại bắt đầu đắc ý.

“Tiểu A Thanh à Tiểu A Thanh, lần trước ở tộc Hải Thi, ngươi hút nhiều hơn ta. Lần này, nhất định không bằng ta đâu!”

Đội trưởng tâm trạng cực kỳ khoái trá, thực ra từ lần trước đến giờ, y vẫn canh cánh chuyện Từ Thanh hấp thu linh dịch nhiều hơn mình, trong lòng không phục. Lần này tận mắt thấy bản thân lục soát nhanh hơn Từ Thanh, y sung sướng không thôi.

Từ Thanh cũng để ý đến tốc độ vơ vét của Đội trưởng, nhưng hắn không biểu lộ gì, chỉ lặng lẽ liếc nhìn ra cửa hang, thấy Ngôn Ngôn đang bước vào động phủ.

Ngôn Ngôn bước vào, thấy mặt đất rất gọn gàng, rồi lại nhìn Đội trưởng đang bận rộn, cô ta có chút do dự, không biết nên lấy gì, ánh mắt liền hiện lên vẻ trầm tư.

Đúng lúc ấy, Từ Thanh bước lại gần.

“Ngôn Ngôn, ngươi nghĩ nếu là nữ tu sĩ, trong động phủ thì nơi nào là quan trọng nhất?” Từ Thanh hỏi.

“Chỗ trang điểm?” Ngôn Ngôn không hề nghĩ ngợi đáp ngay.

Từ Thanh mắt sáng rỡ, nhìn quanh bốn phía rồi nhanh chóng xác định một gian phòng nhỏ, lao v.út tới.

Mở cửa gian phòng ấy ra, dù là với định lực của Từ Thanh, cũng phải hít sâu một hơi, mắt trừng lớn.

Trong phòng nhỏ ấy, có đến mấy chục tấm gương đủ cỡ, mỗi một tấm đều tỏa ra d.a.o động bất phàm, nhìn một cái là biết phẩm chất phi phàm, hơn nữa bên trong còn có hàng đống chai lọ bình hũ, mùi dược hương nồng đậm cùng tiên khí lan tỏa khắp nơi.

Xa hơn nữa, còn có một loạt giá treo y phục, từng bộ bảo y tỏa ra khí tức đáng sợ được treo ngay ngắn ở đó, bất kỳ một bộ nào cũng khiến Từ Thanh khó thở.

Thực sự là những bộ bảo y ấy chan chứa tiên ngọc cùng các loại kỳ trân dị bảo, khiến cho hư Thiên c.ung trong cơ thể Từ Thanh cũng run rẩy, hắn bản năng cảm giác nơi đây có vật có thể khiến Thiên c.ung nhanh chóng hóa hư thành thực.

Bóng Ảnh trên mặt đất cũng phấn khích đến run rẩy, dán c.h.ặ.t ánh mắt vào mấy bình hũ kia, vì nó cảm nhận được có thứ đặc biệt hữu ích để nâng cấp bản thân.

Lão tổ Kim Cang Tông cũng thế, lão dán mắt vào những tấm gương, bản năng cho lão biết bên trong những tấm gương đó phong ấn khí linh, mà nuốt khí linh đối với việc tăng tu vi của lão, hiệu quả còn vượt cả nuốt linh hồn.

Từ Thanh hít sâu một hơi, không nói thêm một lời, vung tay lên, lập tức toàn bộ gương cùng các chai lọ đều bị hắn nhanh chóng thu vào. Ngôn Ngôn ở bên cũng phụ một tay thu dọn.

Đáng tiếc là những bộ y phục kia lại quá kỳ lạ, lại quá lớn, bên trên còn tràn ngập hào quang, không thể thu vào túi trữ vật, khiến Từ Thanh hơi nuối tiếc.

Không lâu sau, Đội trưởng như cảm nhận được điều gì, từ bên ngoài lao v.út tới, vừa bước vào phòng, chưa kịp nhìn rõ mọi thứ, thì đã thấy Từ Thanh lập tức chỉ tay về phía giá treo y phục.

“Đại sư huynh, bảo y ở kia kìa!”

Loading...