Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Quang Âm Chi Ngoại - Chương 693: Một thân ba hồn bảy phách. (1)

Cập nhật lúc: 2025-06-11 15:59:10
Lượt xem: 4

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/AKOms4MFnX

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Tam Linh Trấn Đạo Sơn, cũng giống như Liên Minh Bát Tông, đều tọa lạc ở phía nam của Nghênh Hoàng Châu, nằm ở phía bên kia của Thái Tư Độ Ách Sơn.

Dãy núi Độ Ách hùng vĩ ấy, phạm vi rộng lớn, trong núi sương độc mịt mù, tà đạo hoành hành, đồng thời còn ẩn chứa vô số những điều quỷ dị.

Ở một mức độ nào đó, nơi này đã không còn khác gì một cấm khu nữa rồi.

Dãy núi này cũng chia cắt phần nam của Nghênh Hoàng Châu thành hai khu vực khác nhau.

So sánh mà nói, một bên còn có thể xem là miền đất lành, chí ít đôi khi vẫn còn nghe được tiếng cười truyền ra, còn bên kia thì chẳng khác nào địa ngục, nơi mà đến tiếng khóc cũng trở thành thứ xa xỉ, chỉ còn lại sự tê liệt làm chủ âm duy nhất.

Đó chính là Tam Linh Trấn Đạo Sơn.

Cũng là vùng đất dữ lớn nhất của nhân gian trong Nghênh Hoàng Châu, ngoại trừ các cấm địa.

Trong phạm vi rộng gần bằng nửa Nam Hoàng Châu ấy, có tổng cộng một trăm ba mươi bảy quốc gia bao phủ, bên trong có Nhân tộc, có dị tộc.

Bất kể là ngày hay đêm, trong một trăm ba mươi bảy quốc này đều rất hiếm khi vang lên âm thanh, không phải là vì không có người, mà bởi vì được sống đã là một cực hình, chúng sinh đều bị nuôi nhốt, chỉ là lương thực mà thôi.

Mà lương thực… không có tư cách lên tiếng.

Vì vậy, những người sống ở một trăm ba mươi bảy quốc gia nơi đây, đều đã đánh mất khả năng nói chuyện, âm thanh duy nhất họ có thể phát ra, chính là tiếng kêu thảm thiết vang vọng giữa màn đêm.

Cho nên, đại địa nơi này chìm trong im lặng, ngay cả bầu trời cũng vậy, một mảnh âm u, nhật nguyệt khó lòng rọi xuống, bị mây đen dày đặc bao phủ.

Chỉ có những ngọn đồi nhỏ chất đầy hài cốt, thắp lên u hỏa bằng mỡ thịt của vạn tộc mới là nguồn sáng duy nhất trên mảnh đất dữ này.

Những bộ hài cốt trên những ngọn đồi ấy hoàn toàn không còn thịt, chỉ còn trơ xương, có những bộ đã để từ lâu lắm, cũng có những bộ vừa mới bị ném lên gần đây.

Đưa mắt nhìn khắp, những ngọn đồi chất xương như thế đều thấy khắp nơi.

Cứ cách năm trăm dặm lại có một ngọn, dày đặc như rừng núi, tựa như biến toàn bộ nơi này thành một vùng lâm lĩnh u ám.

Có thể tưởng tượng, suốt bao nhiêu năm qua, phàm nhân của vạn tộc c.h.ế.t tại nơi này, đã nhiều đến mức không thể đếm xuể.

Cũng chính vì mức độ tử vong khủng kh.i.ế.p đến thế, khiến nơi đây tử khí ngập tràn, áp lực đến mức cực hạn.

Màu đất sau bao lần bị m.á.u tươi nhuộm đẫm cũng đã hóa thành màu tím sẫm, từng hạt cát từ lâu đã bị dính c.h.ặ.t với nhau, kết thành từng tấm, nhìn vào khiến người rợn tóc gáy.

Thao Dang

Ngoài ra, còn có mùi tanh nồng nặc xông khắp đất trời, người thường chỉ cần ngửi một hơi đã buồn nôn không chịu nổi, đến cả mật đắng trong bụng cũng muốn nôn ra bằng sạch.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/quang-am-chi-ngoai/chuong-693-mot-than-ba-hon-bay-phach-1.html.]

Ở đây cũng có cây cối, chỉ là những cây đó đều mang màu đỏ sẫm, hút m.á.u trong đất làm chất dinh dưỡng, từng cây một đều vô cùng quỷ dị, thỉnh thoảng còn treo lủng lẳng vài cái xác khô lõa thể trên thân.

Trong gió, những xác khô ấy đung đưa lắc lư, trông chẳng khác nào những miếng thịt khô, đang bị gió làm phong hóa từng chút một.

Nếu nhìn kỹ sẽ thấy, trên thân những xác khô này đều bị quét lên một loại vật chất có khí tức dễ bốc hơi.

Thứ này sẽ hấp dẫn những loài ác điểu trên bầu trời, cùng với những quỷ dị lởn vởn xung quanh, mà bọn chúng sẽ trở thành nguyên liệu phụ, cùng xác khô đem đi nấu nướng.

Ngoài cây cối, nơi đây còn có những hồ m.á.u.

Trên mảnh nhân gian tuyệt địa này, mặt hồ dâng lên từng đợt bong bóng lặng lẽ, thỉnh thoảng có đệ tử của Tam Linh Trấn Đạo Sơn đi ngang qua, liền dừng lại uống một ngụm, thần sắc đều lộ ra vẻ thỏa mãn.

Pháp hạm của Từ Thanh lặng lẽ bay ngang qua bầu trời, tất cả cảnh tượng bên dưới khiến hắn trầm mặc.

Đội trưởng cũng không nói gì, đến cả Ngôn Ngôn, người lúc nào cũng mang sát khí nặng nề, lúc này cũng có phần thất thần khi nhìn thấy những điều trước mắt.

Từ Thanh và Đội trưởng từng có lần gặp một thế lực xưng là “Tiểu Tam Linh” trong Thái Tư Độ Ách Sơn, nhưng so với nơi này... bọn chúng thậm chí chẳng đủ tư cách để gọi là “tiểu”.

Không thể nào so sánh được.

“Bề ngoài là một trăm ba mươi bảy quốc, nhưng hiện tại đã không còn đủ trăm nữa, đó cũng là lý do vì sao gần đây Tam Linh Trấn Đạo Sơn thường xuyên ra ngoài, bắt ép các tiểu quốc mang về đây.”

“Một trăm ba mươi bảy, dường như là con số mang ý nghĩa đặc biệt với Tam Linh, nên mỗi khi thiếu hụt ‘lương thực’, bọn họ sẽ bổ sung.”

Đội trưởng nhìn xuống mặt đất, khẽ nói.

“Nhưng tu vi đã đạt đến trình độ như Tam Linh, sao còn cần phải nuốt chửng huyết nhục của vạn tộc? Với bọn họ, điều đó đâu còn ý nghĩa gì nữa?”, Ngôn Ngôn nghi hoặc hỏi, không thể hiểu được.

“Tam Linh… là ba hồn của Nam Nhạc Quỷ Đế hóa thành.”

Từ Thanh đem lời mà sư tôn từng nói, kể lại cho Đội trưởng và Ngôn Ngôn nghe, đồng thời hắn cũng cảm nhận được rõ ràng, ngọn Quỷ Đế Sơn mà hắn từng chuyển vào trong thức hải, lúc này bỗng có chút biến hóa khác thường.

Tựa như ngọn núi ấy, khi ở trong vùng đất này, trở nên sống động hơn bao giờ hết.

Điều này khiến trong lòng Từ Thanh không khỏi dâng lên một cảm giác kỳ dị, đồng thời cũng nảy sinh thêm nhiều suy đoán khác.

Đội trưởng nghe xong thì trầm ngâm, khẽ gật đầu.

“Vậy thì không có gì lạ nữa. Một thân ba hồn bảy phách… bên trong đó ắt hẳn ẩn chứa một loại quy tắc nào đó mà chúng ta chưa thể hiểu rõ.”

Loading...