Quang Âm Chi Ngoại - Chương 68: Mạch thượng nhân như ngọc (*) (1).

Cập nhật lúc: 2025-02-01 10:07:03
Lượt xem: 15

(*) Trong câu “Mạch thượng nhân như ngọc, công tử thế vô song” nghĩa là người ở trên đường đẹp như ngọc, các công tử trên đời không ai sánh bằng, là một câu thơ khuyết danh ở trên mạng, dùng để miêu tả người đàn ông thanh lịch, ôn hòa.

Đêm khuya, núi rừng tĩnh lặng, tiếng sói tru vọng lại.

Nhưng âm thanh ấy chỉ kéo dài trong chốc lát, rồi dần tan biến, như thể có một tồn tại còn hung mãnh hơn chúng, đang đơn độc bước đến.

Trong bóng tối âm u, nỗi mất mát trong lòng Từ Thanh không cách nào nhanh chóng che giấu. Từ nhỏ lớn lên trong khu ổ chuột, hắn đã quen với những cuộc chia ly. Nhưng lần này, nỗi đau đọng lại thật sâu sắc.

Cảm giác trống trải dâng lên, khiến hắn lặng lẽ, bóng dáng càng thêm tiêu điều.

Mãi đến khi trời gần sáng, sau một đêm dài bước đi, hắn cuối cùng đã trông thấy khu trại dưới ánh bình minh.

Trong khu trại, ánh đèn lác đác, thưa thớt.

Từ Thanh nhớ lại dĩ vãng, bất kể mỗi lần mình từ cấm khu trở về khuya đến thế nào, đều luôn thấy một nơi có ánh đèn sáng mãi chờ đợi hắn.

Nhưng hôm nay, phương hướng ấy, đã mãi mãi thiếu vắng một ánh sáng.

Nỗi mất mát lại thêm sâu đậm, Từ Thanh lặng lẽ bước vào khu trại, đến trước căn nhà tối om, đẩy cửa bước vào. Trong sân, hơn mười con c.h.ó hoang nằm lặng lẽ nhìn hắn.

Ngẩng đầu nhìn lên, ba gian phòng tối đen.

Không người, không đèn, không hơi thở.

Trong bếp vẫn còn lưu lại bữa tối ngày hôm qua.

Từ Thanh bước vào, nhìn ba bộ bát đũa trên bàn, ngẩn người rất lâu, sau đó trầm mặc ngồi xuống, cúi đầu ăn phần thức ăn lạnh lẽo.

Từng miếng, từng miếng, chậm rãi nuốt xuống, rồi hắn rửa sạch bát đũa, dọn dẹp gian bếp, hít sâu một hơi, quay về phòng mình.

Nhắm mắt lại, bắt đầu tu luyện.

Lúc này, ngoài sân, lão giả mặc trường bàu tím cùng người tùy tùng đang đứng đó, ánh mắt tựa như có thể xuyên thấu mọi thứ, nhìn thấy Từ Thanh bên trong.

Cả hai đều im lặng, mãi lâu sau, lão giả áo tím khẽ thở dài.

“Tiểu tử, quả là người có tình có nghĩa.”

“Thất gia, chúng ta có nên tặng nó một lệnh bài không?” Người tùy tùng quay sang hỏi lão giả.

“Chờ khi chúng ta từ cấm khu trở về, mang theo Vân Mộng Hoa mà Bạch đại sư muốn, hẵng tính.” Nói xong, thân thể lão giả dần tan biến, người tùy tùng bên cạnh cũng gật đầu, theo đó mà biến mất.

...

Cứ như thế, một đêm trôi qua.

Sáng hôm sau, Từ Thanh từ phòng bước ra, theo thói quen nhìn về phía nơi ở của Lôi đội, nhưng rất nhanh hắn thu ánh mắt lại, lặng lẽ đến chỗ Bạch đại sư học tập, rồi lại âm thầm quay về.

Một mình nấu cơm, trên bàn vẫn bày ra ba bộ bát đũa. Hắn lặng lẽ dùng bữa.

Thi thoảng, ánh mắt hắn lại dừng ở chiếc ghế mà Lôi đội từng ngồi. Chỗ đó... giờ thiếu đi một người, cũng thiếu đi âm thanh lời nói.

Toàn bộ bữa ăn, thật yên ắng. Sự cô quạnh một lần nữa lan tràn trong lòng Từ Thanh, nhưng hắn lại mạnh mẽ đè nén xuống.

Ăn xong một mình, hắn dọn dẹp bát đũa, rồi lấy thức ăn cho bầy c.h.ó hoang, ném ra sân.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/quang-am-chi-ngoai/chuong-68-mach-thuong-nhan-nhu-ngoc-1.html.]

Nhìn thấy đám c.h.ó tranh nhau cắn xé, Từ Thanh trở lại phòng, tiếp tục nhập định.

Ngày tháng cứ thế trôi qua, rất nhanh đã đến ngày thứ sáu kể từ khi Lôi đội rời đi.

Từ Thanh đã chôn giấu nỗi mất mát vào sâu trong lòng, khôi phục lại vẻ lạnh lùng thường ngày. Nhưng nếu quan sát kỹ, sẽ nhận ra sự lạnh lùng của hắn giờ đây càng thêm băng giá.

Ngoại trừ những lúc đi nghe giảng từ Bạch đại sư, còn lại, sự cảnh giác trên người Từ Thanh luôn tồn tại. Trạng thái này hắn không hề xa lạ, bởi suốt sáu năm qua, đây… mới là trạng thái bình thường của hắn.

Tựa như một con sói cô độc.

Hắn cũng tu luyện chăm chỉ hơn trước, như thể chỉ có thế mới giúp hắn nhanh chóng lấy lại cảm giác quen thuộc với sự cô đơn.

Đến đêm khuya ngày thứ bảy, cảnh giới của Từ Thanh cuối cùng cũng đột phá.

Từ tầng bốn của Hải Sơn Quyết, hắn đã tiến lên tầng năm.

Tiếng vang ầm ầm vọng lại từ bên trong cơ thể hắn. Đám c.h.ó hoang bên ngoài cũng cảm nhận được áp lực đáng sợ, run rẩy mà lùi về phía sau, như thể trong phòng Từ Thanh tồn tại một loại khí tức khiến chúng kính sợ.

Tiếng vang ấy kéo dài rất lâu, thậm chí thời gian còn vượt xa trước kia.

Trọn nửa canh giờ sau, khi lỗ chân lông trên khắp cơ thể Từ Thanh thải ra lượng lớn tạp chất, hắn mở bừng mắt.

Trong khoảnh khắc đó, cả căn phòng chợt lóe lên ánh sáng tím nhàn nhạt rồi biến mất.

Ngay lúc đôi mắt hắn mở ra, cơ thể Từ Thanh vang lên tiếng răng rắc, như xương đang dài ra, m.á.u t.hịt bị kéo căng, cảm giác đau đớn xé rách dấy lên.

Nhưng với Từ Thanh, tất cả những điều đó vẫn nằm trong ngưỡng chịu đựng.

Hắn lặng lẽ chịu đựng thêm nửa canh giờ nữa. Khi mọi thứ dần kết thúc, Từ Thanh đứng dậy, phát hiện quần áo trên người đã ngắn đi một đoạn.

Thân hình cao gầy của hắn, không thể nói là thoát thai hoán cốt, nhưng cũng không khác bao nhiêu. Cả cơ thể trông vô cùng săn chắc và cường tráng.

Đặc biệt là dung mạo của hắn, bởi bên trong cơ thể không còn dị chất, tất cả trở nên thuần khiết.

Điều này khiến nét thanh tú vốn có càng thêm rõ nét, kết hợp với vẻ lạnh lùng, toát lên một loại khí chất kỳ lạ không gì có thể che lấp.

Nhưng Từ Thanh không để ý đến điều đó.

Hắn bước ra khỏi phòng, thử kiểm tra tốc độ, sau đó tung một quyền lên không trung.

Thao Dang

Tiếng sấm nổ vang vọng, sức mạnh từ cú đ.ấ.m vượt xa tầng bốn trước đó, không chỉ gấp đôi!

Điều khiến người ta chấn động hơn chính là khi cú đ.ấ.m giáng xuống, linh năng d.a.o động mạnh mẽ, ẩn hiện hình bóng như miệng đầy răng nanh sắc nhọn, tựa như lệ quỷ!

“Đây là… lực lượng của một Tiên sao?”

Giữa đám c.h.ó hoang đang run rẩy, Từ Thanh nhìn bàn tay mình, thì thầm.

Hải Sơn Quyết có viết rằng, mỗi tầng gia tăng sức mạnh của một hổ, năm hổ hóa thành một Tiên, hai Tiên tạo nên một Quái.

Nhưng Từ Thanh trầm ngâm, cảm thấy bản thân không giống như lời mô tả trong Hải Sơn Quyết.

Hiện tại, sức mạnh của hắn e rằng đã đạt đến bảy tám hổ, tốc độ cũng vậy. Thậm chí hắn tự tin rằng, khi tu luyện Hải Sơn Quyết đến tầng sáu, hắn sẽ sớm sở hữu sức mạnh của hai Tiên.

“Hẳn là do tác dụng của tinh thạch tím, cùng với nhát đao của thần tượng trong ngôi đền.”

Loading...