Quang Âm Chi Ngoại - Chương 652: Tựa như luân hồi. (2)
Cập nhật lúc: 2025-06-07 06:29:27
Lượt xem: 7
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/5L05d6YWSF
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Sau khi đưa đi quá nhiều lệnh bài, trong đầu Từ Thanh cũng bất giác hiện lên cảnh tượng năm xưa của chính mình tại trại nhặt rác, lúc đó, người đi theo bên cạnh Thất Gia là người tùy tùng của lão.
Lần này ra ngoài, người tùy tùng không tiện theo cùng, vì vậy Từ Thanh liền tiếp quản công việc ấy.
Và dần dần, Từ Thanh cũng nhìn ra được điều bất thường: những người được Thất Gia ban lệnh bài, không ai là kẻ tầm thường, tất cả đều mang một vài điểm đặc biệt.
Như vị thiếu gia nhà giàu kia, hồn phách và thân xác của gã không hoàn toàn khớp nhau. Người ngoài khó mà nhận ra, nhưng trong mắt Từ Thanh, khi hiện lên Quỷ Đế Sơn trong đồng tử, thì chỉ liếc qua là thấy ngay.
Tên thiếu gia ấy… có khả năng đã bị đoạt xá.
Lại như kẻ khốn khổ ở tiểu quốc kia, là một cô bé ngốc nghếch, cả ngày cười ngờ nghệch đi xin ăn, toàn thân thối rữa, nhưng tất cả những ai từng bắt nạt cô ta vào ban ngày, thì đêm đến đều gặp ác mộng.
Nguyên nhân là cô ngốc kia, vào ban đêm sẽ moi phần thân thể thối rữa của mình ra, thực hiện một loại nguyền rủa nào đó.
Loại nguyền rủa này, không giống thuật pháp, mà giống một năng lực bẩm sinh hơn.
Chỉ là cô ta ẩn giấu rất kỹ, người ngoài không nhìn ra được, còn những kẻ gặp ác mộng cũng không c.h.ế.t ngay lập tức, nhưng khả năng gặp tai nạn mỗi khi ra ngoài sẽ tăng lên không ngừng.
Lại như tiểu đồng trong hiệu thuốc tại trại nhặt rác, mỗi đêm đều bị chủ tiệm bắt ép ăn đất. Mỗi lần ăn xong, toàn thân nó chảy đầy m.á.u.
Mà dòng m.á.u ấy, đều được chủ tiệm cẩn thận thu lại, đựng vào từng bình nhỏ, hôm sau đem đi bán như là dược liệu chữa thương.
Những trường hợp như vậy, phần lớn đều ẩn sâu khó lường, nhưng Thất Gia dường như rất giỏi trong việc tìm kiếm. Vì thế trong quãng thời gian này, Từ Thanh đã gặp không ít người như vậy, ai nấy đều khiến hắn thấy không tầm thường, tiềm lực cực lớn.
Cho đến khi đã phát ra hơn hai mươi tấm lệnh bài, Thất Gia mới dừng tìm kiếm, cảm thán trước mặt Từ Thanh:
“Quả nhiên là đại thế sắp đến. Năm xưa, ta từng đến Nghênh Hoàng Châu này, đã tìm kiếm một vòng, mầm mống tốt chẳng có bao nhiêu, c.uối cùng chỉ xuất hiện mỗi Tam sư huynh của ngươi.”
“Thế mà nay trở lại, những mầm tốt ở đây lại nhiều không ít.”
“Lần này, vi sư vẫn giữ tiêu chuẩn năm mươi chọn một, xem c.uối cùng ai có thể trở thành tiểu sư đệ hoặc tiểu sư muội của ngươi, lão Tứ.”
Hiển nhiên Thất Gia rất hài lòng với thu hoạch lần xuất hành này.
Thao Dang
“Tiểu Thanh, Tiểu Tuyết, hai đứa cảm thấy trong số những người đã nhận lệnh bài lần này, ai sẽ có thể đi đến trước mặt ta?”
Đinh Tuyết nghĩ một chút, liền lên tiếng:
“Tiểu di phu, con cảm thấy cô bé ngốc kia có thể! Cô ấy biết nguyền rủa người khác đó!”
Thất Gia bật cười, rồi quay sang nhìn Từ Thanh.
Từ Thanh trầm ngâm, hồi tưởng lại những người mình đã gặp, c.uối cùng trong đầu hiện lên gương mặt vị thiếu gia nhà giàu kia.
“Ta cảm thấy kẻ bị đoạt xá đó, là có khả năng nhất.”
Thất Gia hơi bất ngờ.
“Sao lại nói vậy? Ta còn tưởng ngươi sẽ nói là tiểu nam hài đầu tiên được nhận lệnh bài.”
Từ Thanh lắc đầu.
“Hắn không đủ cẩn trọng. Trong số những người này, chỉ có thiếu gia nhà giàu kia là người cẩn trọng nhất.”
“Thú vị thật.” Thất Gia cười ha hả, điều khiển pháp thuyền đưa Từ Thanh và Đinh Tuyết kết thúc chuyến đi lần này, quay về Thất Huyết Đồng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/quang-am-chi-ngoai/chuong-652-tua-nhu-luan-hoi-2.html.]
Trên đường về, Từ Thanh hiếm khi được rảnh rỗi, liền tiếp tục suy ngẫm về cảm ngộ lúc bản thân mở ra pháp khiếu thứ một trăm hai mươi mốt. Mơ hồ trong lòng hắn đã có một kế hoạch, nhưng vẫn chưa nghĩ thông suốt, nên hắn liền hỏi ý kiến Thất Gia.
Thất Gia trả lời rằng: cấm kỵ pháp bảo của Thất Huyết Đồng, trong việc tìm kiếm pháp khiếu thứ một trăm hai mươi mốt, có thể có tác dụng phụ trợ nhất định, bảo Từ Thanh nếu có cơ hội thì đi thử một phen.
Từ Thanh gật đầu, trong lòng trầm ngâm, nhớ đến cái gương nhỏ thu được trong chuyến đi lần này, liền lấy ra, cầm trên tay nghiên cứu.
Thất Gia liếc mắt nhìn qua, không nói gì.
Từ Thanh không hỏi thêm nữa, tự mình nghiền ngẫm suốt mấy ngày, dần dần đã nắm bắt rõ ràng.
Vật này là một mảnh vỡ pháp bảo, pháp bảo hoàn chỉnh có lẽ có hình dạng giống với cấm kỵ pháp bảo của Thất Huyết Đồng, đều là gương, nhưng năng lực tất nhiên không giống nhau. Mảnh vỡ pháp bảo này, công dụng chính là kích thích thần hồn.
Bất cứ ai bị nó chiếu rọi, thần hồn đều sẽ xuất hiện một thoáng hoảng hốt, ánh mắt thường cũng bị đau nhức dữ dội. Nếu bị nó chiếu mà c.h.ế.t, thì chiếc gương nhỏ này sẽ hình thành một thể con dạng quỷ dị, chịu sự điều khiển của nó.
Xét về năng lực thì tạm chấp nhận được, nhưng vật này hiển nhiên chưa từng được tế luyện. Với người phàm thì tác dụng kinh người như chí bảo, còn với tu sĩ có tu vi nhất định thì hiệu quả chỉ ở mức trung bình, khó tạo thành sát thương trí mạng.
“Nhưng nếu bất ngờ mà dùng, có thể là thủ đoạn phụ trợ không tệ.” Từ Thanh nhớ lại cảnh mình thu được chiếc gương nhỏ kia, lúc bị nó chiếu trúng, trong mắt hắn cũng từng đau nhói, thần hồn lạc nhịp một thoáng.
Mà chỉ một thoáng phân tâm ấy, nếu được vận dụng hợp lý, thường có thể quyết định sinh tử trong nháy mắt.
Từ Thanh trầm ngâm, thu vật này lại, dự định sau này sẽ thử nghiệm từ từ, xem thử cực hạn của nó đến đâu.
Cứ như vậy, lại vài ngày nữa trôi qua, Liên Minh Bát Tông xa xa đã hiện ra trước mắt.
Ngay khi trở về, giữa ánh mắt bịn rịn không nỡ của Đinh Tuyết, Từ Thanh rời khỏi pháp thuyền của Thất Gia, bay thẳng về phía Vận Chuyển Ty nơi Trương Tam đang trấn thủ.
Chuyến ra ngoài lần này kéo dài khá lâu, hơn nữa pháp thuyền đã trải qua hai lần tự bạo, tuy vẫn còn có thể dùng tiếp, nhưng Từ Thanh cảm thấy nên sửa chữa lại thì tốt hơn.
Lúc này đang là giờ ngọ, ánh nắng rực rỡ. Từ Thanh đang lướt nhanh trong chủ thành Thất Huyết Đồng, thì bỗng sắc mặt biến động, đột ngột cúi đầu nhìn xuống mặt đất.
Nơi mặt đất, ở một góc phố, Từ Thanh nhìn thấy Tiểu Câm.
Trên người Tiểu Câm lần đầu tiên không mặc áo da chó phủ đạo bào, mà chỉ khoác mỗi đạo bào.
Cách đi lại cũng khác hẳn thường ngày, không còn men theo mép tường, mà là đường hoàng bước đi giữa phố xá.
Khí tức cảnh giác vẫn còn, nhưng khác với trong ký ức của Từ Thanh.
Cảnh giác ngày trước là kiểu “người lạ chớ gần, lúc nào cũng có thể liều mạng”, còn nay lại là cảnh giác pha lẫn chút hưng phấn và tò mò với thế giới bên ngoài.
Điều quan trọng nhất, Tiểu Câm rất yếu, thứ yếu không phải là thân thể, mà là thần hồn.
Cảnh tượng y hệt thế này, Từ Thanh từng thấy rồi, chính là trên người vị thiếu gia nhà giàu bị đoạt xá ấy.
Giờ khắc này, nhìn Tiểu Câm, trong mắt Từ Thanh hiện lên bóng Quỷ Đế Sơn, cẩn thận quan sát Tiểu Câm. Sau một lúc, ánh mắt hắn dần híp lại.
Hắn bước ra một bước, trong nháy mắt đã đến trước mặt Tiểu Câm.
Sự xuất hiện đột ngột của Từ Thanh khiến Tiểu Câm biến sắc, theo bản năng lui lại phía sau, nhưng vừa nhìn rõ mặt Từ Thanh, y lập tức cúi đầu, ngừng lại một chút rồi quỳ rạp xuống đất.
Nhưng ngay khoảnh khắc tiếp theo, tay phải của Từ Thanh đã vươn ra, lập tức bóp c.h.ặ.t cổ Tiểu Câm, xách kẻ cả mặt đỏ bừng, mắt đầy kinh hoảng ấy lên trước mặt.
Ánh mắt Từ Thanh bình tĩnh, mang theo một tia âm lạnh, nhìn chằm chằm vào mắt Tiểu Câm, thản nhiên mở miệng:
“Ngươi là ai.”