Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Quang Âm Chi Ngoại - Chương 650: Vô Diện Quỷ Sơn. (2)

Cập nhật lúc: 2025-06-05 17:09:55
Lượt xem: 5

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/2VfvXerZvn

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Ngay sau đó, hắn có chút cảm giác, quay đầu nhìn lại, liền thấy Thất Gia đang ngồi phía sau, sắc mặt bình thản tự nhiên.

"Sư tôn, ta… không thể tiếp tục cảm ngộ được nữa."

"Không cần nản lòng, tuy ngươi không thể giống như sư tôn năm xưa ba ngày đã hoàn thành chuyển dời, nhưng vi sư biết, ngươi đã tận lực rồi."

Thất Gia điềm đạm mở miệng, vẻ mặt như thể “ngươi vẫn còn tạm được”, thế nhưng trong lòng lão lúc này lại dậy lên một cơn sóng ngầm không nhỏ. Bởi vì trên người Từ Thanh, lão cảm nhận được một tia chân chính của “Quỷ Đế Sơn chi vận”.

Tuy chỉ là một tia, nhưng nếu chuyện này truyền ra ngoài, đủ khiến Thái Tư Tiên Môn phát c.uồng.

"Sư tôn, là do đồ nhi tư chất có hạn... đã đến cực hạn rồi."

Từ Thanh cúi đầu, hắn biết mình không thể so với sư tôn. Trong lòng hắn, sự mạnh mẽ của sư tôn giống như một cái ao sâu u thẳm, mãi mãi không thể đo được độ sâu.

Chỉ là trong lòng có chút tiếc nuối, bản thân chỉ cảm ngộ được hơn sáu mươi ngày, đã không thể tiếp tục nữa.

Hiện tại, Quỷ Đế Sơn hiện lên trong đầu hắn, dù phát ra hắc mang nồng đậm, lan tỏa sóng động kinh người, nhưng so với cái gọi là “hoàn mỹ” trong lòng Từ Thanh, vẫn một trời một vực.

Hắn chỉ có thể tận lực mô phỏng lại hình thái đại khái mà thôi.

Thất Gia nhìn Từ Thanh, trong lòng khẽ thở dài. Trong mắt lão, khoảnh khắc Từ Thanh tỉnh lại không chỉ có một tia thần vận, mà khí tức trên người so với trước đây cũng đã có biến hóa cực lớn, thậm chí còn mang theo một tia quỷ khí.

Quỷ khí này không phải tử khí, mà là một loại khí tức thần bí khó lường, tuy đối với tu vi như Thất Gia mà nói thì không tính là gì, nhưng lão rất rõ, đối với những tu sĩ dưới cảnh giới của bản thân, lại mang ý nghĩa sâu xa.

Thậm chí ẩn ẩn có thể tạo thành uy h.i.ế.p với những thứ quỷ dị, nếu đối mặt cùng người, chỉ cần kẻ đó tâm chí không kiên định, ánh mắt chạm nhau thôi cũng khiến tâm thần y nổ vang.

Điểm này, không chỉ Thất Gia cảm nhận được, mà Bóng ảnh cảm nhận còn rõ ràng hơn. Tuy Thất Gia ở bên cạnh, khiến nó không dám biểu hiện ra gì, nhưng trong lòng sợ hãi đã tràn ngập toàn thân.

Nó mơ hồ cảm thấy, Từ Thanh giờ khắc này… hình như đã có thể ăn nó rồi.

Vì thế, da mặt Thất Gia co giật một chút, nhưng rất nhanh liền trở lại bình thường, mỉm cười mở miệng:

"Biết bản thân còn kém, mới có thể tiến bước về phía trước, lão Tứ, tư chất ngộ đạo của ngươi so với vi sư thì chỉ là thường thường thôi, nhưng trong Nhân tộc chúng ta… cũng coi như không tệ rồi."

"Sư tôn, không biết với trạng thái cảm ngộ hiện tại của ta, có thể tu luyện Quỷ U Đoạt Đạo Công được chưa?" Từ Thanh có phần khẩn trương, ngẩng đầu nhìn Thất Gia.

Thất Gia nhìn Từ Thanh, trông thấy biểu cảm lo lắng thấp thỏm của hắn, bỗng nhiên không muốn nói chuyện nữa, cảm thấy hơi mệt. Vì thế, lão đứng dậy, nhàn nhạt mở miệng:

"Cũng… miễn cưỡng được."

Từ Thanh nghe vậy, thở phào nhẹ nhõm, nhưng trong lòng cũng đã bắt đầu cân nhắc rằng trong quá trình tu luyện hằng ngày, phải thêm việc mô phỏng Quỷ Đế Sơn vào, ngày đêm thử nghiệm cảm ngộ, tranh thủ có một ngày có thể thực sự chuyển dời trọn vẹn vào trong thức hải.

Mang theo ý nghĩ như vậy, Từ Thanh lập tức đứng dậy, vừa định bước ra khỏi phòng, thì ngoài cửa, Đinh Tuyết đã bưng điểm tâm tiến vào, nhìn thấy Từ Thanh, hai mắt sáng bừng lên.

"Từ Thanh huynh, huynh rốt c.uộc đã tỉnh rồi!"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/quang-am-chi-ngoai/chuong-650-vo-dien-quy-son-2.html.]

Vừa nói, Đinh Tuyết lập tức chạy đến trước mặt Từ Thanh, đưa điểm tâm ra.

Thao Dang

Từ Thanh nhìn điểm tâm, bụng lập tức kêu lên một tiếng đói cồn cào, tuy tu vi đã đạt đến trình độ không cần ăn phàm vật, nhưng Từ Thanh vẫn thích ăn uống.

Bởi vì mỗi khi ăn gì đó, trong lòng hắn sẽ dâng lên cảm giác thỏa mãn, mà điều đó đối với một người lớn lên trong khu ổ chuột, lang bạt đầu đường xó chợ như hắn, chính là một bản năng khắc sâu vào tận xương tủy.

Cho nên, Từ Thanh cầm lấy một miếng ăn, nghĩ ngợi một chút, rồi lại cầm thêm một miếng nữa.

Trong mắt Đinh Tuyết, ý cười như muốn tràn ra, tâm trạng vô cùng tốt. Cô ta lại lấy ra một bình dược dịch do trái cây ủ men pha thêm dược thảo, rất chu đáo đặt trước mặt Từ Thanh.

Từ Thanh liếc nhìn Đinh Tuyết, nở một nụ cười.

"Cảm ơn."

Hai chữ này khiến toàn thân Đinh Tuyết run lên vì kích động, vừa định mở miệng thì ngoài cửa đã vang lên một tiếng hừ lạnh của Thất Gia.

"Đã không thể tiếp tục cảm ngộ, vậy thì chúng ta cũng nên lên đường thôi."

Đinh Tuyết chu miệng, có phần không vui, nhưng cũng không dám nói nhiều. Từ Thanh nghe vậy thì cũng gật đầu, cùng Đinh Tuyết bước ra khỏi cửa nhà.

Lúc này bên ngoài đã là hoàng hôn, ánh tà dương trải xuống sân trước ngôi nhà, cũng chiếu rọi lên người Thất Gia đang đứng trong sân với hai tay chắp sau lưng, khiến nét không hài lòng trong vẻ mặt lão càng rõ ràng hơn.

Đinh Tuyết chớp chớp mắt, lập tức chạy tới, lấy ra một hộp điểm tâm khác, làm nũng dỗ dành, lúc này Thất Gia mới dịu mặt, để lộ vẻ hài lòng.

Biểu cảm ấy khiến Từ Thanh cảm thấy có chút quen mắt, sau một hồi nhớ lại, hắn liền nghĩ tới lão đầu trong khách điếm ở đường Bàn Tuyền…

Rồi từ đó, lại nhớ đến con tiểu bạch xà trong khách điếm kia.

Khi Từ Thanh còn đang hồi tưởng, Thất Gia cầm lấy điểm tâm ăn một miếng, sau đó lấy ra một mảnh lệnh bài màu trắng, ném cho Từ Thanh.

"Đem lệnh bài này, đưa cho tiểu tử nhà bên sắp tan học về."

"Lần ra ngoài này, vi sư định nhân tiện thả chút lưới, xem có thể tìm được Tiểu Ngũ ở vùng Nghênh Hoàng Châu này không."

"Vi sư đợi ngươi ngoài trấn." Thất Gia nói xong, gọi Đinh Tuyết đi cùng, trong sự lưu luyến không muốn rời của cô ta, rời khỏi nơi này, tiến đến vùng ngoài trấn.

Tà dương dần buông xuống, ánh chiều vàng cam trải rộng trên mặt đất, Từ Thanh nhẹ nhàng phi thân lên, ngồi lên bức tường thấp cạnh đó, ngẩng đầu nhìn vầng mây c.uối trời, lặng lẽ chờ đợi.

Vị trí này, một bên là nhà hàng xóm, một bên là con phố mà ai muốn về nhà đều phải đi qua.

Không lâu sau, ở c.uối con phố phía xa, một cậu bé đeo cặp sách trên vai, mặc áo quần sạch sẽ, vừa đi vừa nhảy, tung tăng trở về. Trên đường về, mỗi khi gặp hàng xóm, cậu đều rất lễ phép cúi đầu chào, gương mặt khi ngẩng lên tràn đầy nụ cười rạng rỡ, mang theo niềm vui và thỏa mãn.

Mãi cho đến khi gần về đến cửa nhà, cậu nhìn thấy Từ Thanh đang ngồi trên bức tường thấp, bước chân chợt khựng lại.

"Ca ca..." Cậu bé hơi do dự, nụ cười trên mặt có chút gượng gạo, trong đó ẩn chứa một chút sợ hãi.

Nhưng trong cảm giác của Từ Thanh, nỗi sợ ấy tuy có thật, thế nhưng sâu hơn bên trong, lại ẩn giấu một luồng hung tàn như sắp không kìm nén được.

Loading...