Lúc này đêm đã khuya, gió trời thổi qua, khiến tóc bạc của Thất Gia khẽ tung bay, lão đứng yên tại chỗ nhìn về phía Từ Thanh, khẽ mỉm cười.
“Ngươi cũng chớ nên vui mừng quá sớm, công pháp này quá đỗi bá đạo, tu luyện sẽ rất dễ mê thất bản tâm, những thần niệm chứa trong các Kết Đan bị ngươi đoạt lấy sẽ khuấy đảo tâm thần của ngươi, khiến ngươi rơi vào điên loạn, chỉ biết c.h.é.m g.i.ế.t mà thôi.”
“Cho nên, muốn tu luyện môn công pháp này, ngươi cần có một điểm chống đỡ, để nâng đỡ lấy linh hồn ngươi, khiến cho các tạp niệm trong Kết Đan bị đoạt về sau này, không cách nào lay động được ngươi dù chỉ một chút.”
“Vì thế, tiếp theo vi sư sẽ đưa ngươi đến một nơi, nơi đó ta từng nói với ngươi rồi… chính là Nam Nhạc Quỷ Sơn.” Thất Gia nhàn nhạt nói.
Từ Thanh lập tức nhớ lại ngày ấy khi hắn tìm đến sư tôn học pháp, trên tấm bản đồ do sư tôn vẽ ra, có một hình người tượng trưng cho Nam Nhạc Quỷ Sơn.
Khi đó, sư tôn từng nói, nơi ấy có khả năng sẽ trở thành đất tạo hóa của hắn.
Lúc này lập tức lĩnh ngộ, thì ra lời sư tôn nói khi xưa, chính là chỉ việc ngày hôm nay.
Ngay từ thời điểm ấy, Thất Gia đã bắt đầu suy tính công pháp dành cho hắn, Từ Thanh thấu hiểu điều đó, trong lòng càng thêm cảm kích.
“Đi thôi, chúng ta đến Nam Nhạc Quỷ Sơn, đến đó… để gieo vào lòng ngươi một vị Thần!”
Lời nói của Thất Gia mang theo ý vị thâm sâu, không đợi Từ Thanh truy hỏi, tay áo phất lên, pháp thuyền lập tức rền vang, gào thét lao thẳng về phía Nam Nhạc Quỷ Sơn, mà nơi bọn họ đang ở hiện tại vốn dĩ đã là khu vực phía Tây, cách Nam Nhạc Quỷ Sơn không xa.
Thao Dang
Trên đường đi, Đinh Tuyết tỉnh lại.
Cô ta rốt c.uộc đã mở ra được ba mươi pháp khiếu, thành công đốt lên một đoàn Mệnh Hỏa, hưng phấn đến mức liên tục mở ra trạng thái Huyền Diệu, không ngừng cảm nhận sự tốc độ và bạo phát vượt xa trước đây.
Nhìn Đinh Tuyết, trong lòng Từ Thanh cũng cảm thán, hắn nhớ tới sự gian nan của bản thân khi chỉ có một đoàn Mệnh Hỏa, nhất là khi thấy Thất Gia đầy yêu thương nhìn Đinh Tuyết, thậm chí lại lấy ra thêm một viên hồn châu đưa cho cô ta, Từ Thanh trầm mặc.
Hắn đã thể hội được tâm tình khi xưa của Đội trưởng.
“Nữ nhi thì phải nuôi cho sung túc, nhi tử thì phải nuôi khổ một chút!” Thất Gia liếc nhìn Từ Thanh một cái.
Đinh Tuyết ở bên nghe xong bèn che miệng cười, rồi lấy ra mấy hộp nhỏ đựng điểm tâm, ngoan ngoãn đưa một phần cho Thất Gia, Thất Gia vui vẻ ra mặt, còn Đinh Tuyết thì lén đưa phần lớn hơn cho Từ Thanh.
Từ Thanh nhận lấy, nhìn về phía Thất Gia.
Thất Gia trợn tròn mắt.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/quang-am-chi-ngoai/chuong-646-quy-u-doat-dao-2.html.]
Từ Thanh không nói gì, cắn một miếng điểm tâm, rồi nhắm mắt ngồi xuống nhập định, vừa cảm ngộ công pháp, vừa suy ngẫm về việc một trăm hai mươi mốt pháp khiếu của bản thân.
Có lẽ là vì sự hiện diện của Thất Gia, cho nên Đinh Tuyết rõ ràng có chút rụt rè, không giống như trước đây hay đưa linh phiếu cho Từ Thanh hoặc đặt đủ thứ câu hỏi, mà là thể hiện một dáng vẻ hoạt bát, khiến trên pháp thuyền lúc thì vang lên tiếng cười trong trẻo như hoàng anh của cô ta, lúc lại vọng ra tiếng cười sảng khoái của Thất Gia.
Nhưng theo khoảng cách đến Nam Nhạc Quỷ Sơn càng gần, lời nói của Đinh Tuyết cũng dần ít lại, tiếng cười của Thất Gia cũng dần biến mất, bởi vì… mảnh đất nơi đây, tràn ngập bi thương.
Dưới mặt đất, có thể thấy vô số tàn tích hoang phế và cây cối khô cằn, xương cốt chất đống cùng những loài c.h.i.m thú ăn xác, khắp nơi đều có thể nhìn thấy, nơi đây càng tràn ngập vẻ quỷ dị, cảm giác âm lãnh, rợn người ngày càng đậm đặc.
Ý vị nhân gian khổ nạn, mang theo áp lực u ám, hòa vào thiên địa, lan khắp trên pháp thuyền đang bay vào vùng đất này, mãi cho đến khi từ xa, Từ Thanh trông thấy một ngọn núi chấn động cả trời đất.
Ngọn núi kia, cao không thấy đỉnh, sừng sững giữa thiên địa, nếu nhìn kỹ, có thể thấy rõ ngọn núi ấy chính là hình dáng một người đang ngồi xếp bằng!
Diện mạo bị lớp bụi đất che lấp, thế nhưng vẫn không cách nào che giấu được sự dữ tợn, thân mặc hắc giáp, tay cầm đại đao, vai vác hai tòa thế giới.
Như một tà thần chi linh, ngồi xếp bằng nơi viễn địa.
Chỉ một cái liếc mắt, tâm thần Từ Thanh đã ầm ầm rung động, nhìn núi không còn là núi, mà chỉ cảm thấy thân hình quỷ dị ngồi xếp bằng kia, thế thế kinh thiên, khí thế nuốt trọn vạn cổ.
Tu vi càng cao, cảm nhận càng rõ rệt, ngược lại kẻ phàm tục thì vẫn chỉ nhìn núi là núi, không sinh ra chấn động tâm thần quá mức.
Trong mắt Từ Thanh, thân ảnh kia toàn thân tỏa ra uy áp kinh khủng, cực kỳ khủng kh.i.ế.p, dường như mỗi tấc hắc giáp đều ẩn chứa lực lượng hủy diệt bát phương.
Còn hai tòa thế giới trên vai y, sinh động như thật, trong đó tồn tại vô số yêu ma quỷ quái, trùng quái quỷ mị, tà khí xông trời, khiến người rợn tóc gáy.
Đây, chính là Nam Nhạc Quỷ Sơn của Nghênh Hoàng Châu.
Còn tà thần chi linh kia, được gọi là Nam Nhạc Quỷ Đế.
Hai tòa thế giới trên vai y, không rõ năm xưa huy hoàng ra sao, nhưng hiện tại đã trở thành nơi cư trú của các chủng tộc hung sát, lấy Thất Sát của Quỷ Sơn làm đầu, trở thành một trong sáu đại thế lực của Nghênh Hoàng Châu.
“Lão Tứ, nhiệm vụ của ngươi, chính là đưa vị Thần này, khắc sâu vào lòng, trở thành trụ cột trấn áp các tạp niệm Kết Đan mà ngươi đoạt được trong tương lai!”
“Ngươi nếu làm được, công pháp này, ta cho phép ngươi tu hành.”
“Ngươi nếu không làm được, ta chỉ có thể truyền cho ngươi một môn công pháp Kết Đan cấp thấp.”