Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Quang Âm Chi Ngoại - Chương 633: Khúc danh Ly Thương. (1)

Cập nhật lúc: 2025-06-05 17:09:12
Lượt xem: 6

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/yXmolnt9

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Thời gian lặng lẽ trôi qua.

Vào một đêm cách nơi Từ Thanh từng phát hiện ra tung tích của Huyền U Tông chừng hai ngày đường, bầu trời đầy sao lấp lánh, điểm điểm tinh quang phủ khắp thiên không, ánh trăng sáng vằng vặc, từng dải nguyệt hoa như màn buông xuống.

Từ xa nhìn lại, bầu trời đêm mênh m.ô.n.g, đại địa yên tĩnh, tinh quang và nguyệt quang giao hòa lấp lánh, kết tinh thành khí lạnh, lan khắp cõi trần.

Thao Dang

Trên pháp thuyền, vang lên tiếng sáo du dương.

Không còn là những âm thanh ngập ngừng vụng về nữa, mà là giai điệu có tiết tấu, có âm luật, thậm chí ẩn chứa một luồng ý niệm sát phạt khác biệt với tiếng sáo của Tử Huyền Thượng Tiên.

Ý niệm ấy đến từ nhịp điệu dồn dập của khúc nhạc, như tiếng binh đao sắt thép, chiến mã tung hoành, chinh phạt tứ phương. Nhưng chẳng bao lâu sau, khúc nhạc lại đổi, tựa như chiến c.uộc đã kết thúc, người còn sống sót nhìn xác người ngổn ngang khắp chốn, ngẩng đầu nhìn trời, trong lòng nảy sinh vô số nghi vấn không thể giải đáp đối với càn khôn vũ trụ.

Sự mê mang ngày một đậm, dường như người thổi sáo đã hòa tan toàn bộ tâm tư mình vào trong làn điệu ấy, để mặc giai điệu lan xa mãi không dừng.

Chỉ là tất cả những điều này, nếu lọt vào tai người tinh thông âm luật, hẳn sẽ dễ dàng nghe ra sự vụng về của khúc nhạc, nhận ra đây là tiếng sáo của một kẻ mới bắt đầu học thổi.

Nhưng hiển nhiên, nhạc sinh từ tâm, nếu muốn học thành, cũng chẳng phải điều khó, chí ít... đối với Từ Thanh, là như vậy.

Lúc này, hắn vận đạo bào tím viền kim, tay cầm sáo liễu xanh biếc, ngồi xếp bằng trên boong thuyền, vạt áo đạo bào trải rộng dưới chân, tóc dài tung bay theo gió, ánh trăng chiếu rọi, như mây khói lượn lờ quanh thân.

Đặc biệt là đôi mày hắn sắc như kiếm, trong mắt mang theo chiều sâu khó lường, ánh nhìn khẽ cụp xuống, cây sáo che lấp nửa khuôn mặt tuấn tú như yêu tinh, phối cùng đôi tay thon dài đang đặt trên thân sáo bên trái, nếu có người nào chứng kiến, ắt hẳn sẽ phải thốt lên một tiếng tán thán: mỹ thiếu niên.

Mà dáng vẻ hắn lúc nghiêm túc thổi sáo, lại càng toát ra một sức hút khó tả, khiến cho Tử Huyền Thượng Tiên đang dùng một tay tựa đầu trên mái tóc đen óng, ngã mình nằm nghiêng trên chiếc ghế quý phi được chế từ ngàn năm vân hà mộc, trong ánh mắt đang khẽ khép hờ ấy, ánh lên một tia sáng lạ.

Ánh sáng ấy càng lúc càng nồng, khúc sáo dần trở nên hỗn loạn.

Từ Thanh liền lựa chọn nhắm mắt.

Quãng thời gian này đối với hắn mà nói, là một quá trình rèn giũa khó diễn tả thành lời. Hắn chưa từng trải qua những chuyện tương tự, cũng không biết nên đối mặt ra sao. Bởi vậy, ngoài lúc ngồi thiền tu luyện, hắn càng dồn toàn bộ sự chú ý vào môn học mới mẻ này.

Đối với tri thức, Từ Thanh xưa nay luôn cực kỳ tôn trọng, cũng rất ham học.

Giống như lúc trước khi Thất Gia dạy hắn chơi cờ, về sau Từ Thanh vẫn thường hay tưởng tượng bàn cờ hiện lên trong đầu.

Hiện tại, khúc sáo mà Tử Huyền Thượng Tiên truyền dạy, Từ Thanh lại càng yêu thích từ tận đáy lòng. Hắn vốn chẳng phải kẻ giỏi ăn nói, mà tiếng sáo lại có thể giúp hắn biểu đạt dòng suy nghĩ trong lòng ra ngoài thiên địa một cách trọn vẹn hơn.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/quang-am-chi-ngoai/chuong-633-khuc-danh-ly-thuong-1.html.]

Chỉ là ánh mắt từ Tử Huyền Thượng Tiên khiến Từ Thanh có phần bối rối.

Hắn không sao nhìn thấu vị lão tổ của Huyền U Tông này.

Cũng chẳng thể hiểu được vì sao đối phương lại muốn trêu chọc mình.

Hắn cảm thấy, tu vi đã đạt đến cảnh giới ấy thì dung mạo thật ra đã không còn quan trọng. Hơn nữa trong suốt thời gian đồng hành, hắn đã chứng kiến đối phương ra tay bảy lần.

Mỗi lần đều nhẹ nhàng như không, mỗi lần đều khiến hết thảy hóa thành hư vô.

Cái c.h.ế.t trong tay Tử Huyền Thượng Tiên, không lưu lại một giọt m.á.u nào.

Mà nguyên do cho những lần sát diệt ấy, đôi khi là do kẻ kia tự tìm cái c.h.ế.t, tự bộc lộ ác ý; nhưng cũng có lúc, chỉ đơn giản là do ý thích hay chán ghét của cô ta.

Ví như ngày hôm qua, có một tu sĩ dị tộc chỉ vì lỡ liếc nhìn cô ta một cái trên không trung, ngay khoảnh khắc tiếp theo, cường giả ấy đã hóa thành tro bụi, tan biến giữa đất trời.

Những lúc ấy, thật ra Từ Thanh đều thấy hơi tiếc hồn phách, bởi hắn cần đến một trăm hai mươi hồn để trấn áp trong pháp khiếu, chỉ là chuyện này hắn cũng khó lòng mở miệng nói ra.

Đồng thời, Từ Thanh cũng thấy được vài điểm khác biệt nơi Tử Huyền Thượng Tiên, so với những người khác. Đối với những tiểu quốc nghèo khổ, khó khăn dọc bờ sông mà họ đi qua, cô ta luôn giữ một tấm lòng thiện ý, thường hay phất tay, xử lý những chuyện vụn vặt của thế tục.

Ví như mấy ngày trước, bọn họ đi ngang một tiểu quốc, nơi đó gần đây liên tiếp xảy ra trộm cắp, khó lòng bắt được. Chuyện như vậy vốn rất bình thường, hầu hết tu sĩ đều chẳng buồn để ý. Thế nhưng Tử Huyền Thượng Tiên lại tiện tay bắt lấy tên trộm, khiến hắn ta tan biến như khói mây.

Những điều này khiến hình tượng Tử Huyền Thượng Tiên trong nhận thức của Từ Thanh, trở nên đầy sương mù.

Ngay cả khí chất của cô ta cũng luôn biến đổi khó lường:

Có lúc cô ta như thiếu nữ, vui buồn viết rõ trên mặt, chỉ vì thấy một đóa hoa đẹp trên núi mà xuống thuyền hái mang về.

Có lúc lại đầy vẻ phóng khoáng, uống từng ngụm rượu lớn, tóc đen tung bay, tắm mình trong nguyệt hoa.

Có khi thì lạnh lùng như băng, ra tay liền là sát phạt.

Lại có lúc, cô ta toát lên một loại dụ hoặc mãnh liệt, mỗi cái nhíu mày, mỗi nụ cười đều mang theo một loại phong tình khó tả, khiến người ta rung động khôn nguôi.

Mà cô ta cũng có lúc vô cùng dịu dàng, mỗi lần Từ Thanh thổi sai âm điệu, trên người cô ta sẽ trào dâng sự dịu dàng như nước, nhẹ giọng chỉ bảo, kiên nhẫn chỉnh sửa cho hắn.

Loading...