Quang Âm Chi Ngoại - Chương 630: Nghênh gió đợi trăng. (2)
Cập nhật lúc: 2025-06-04 02:08:52
Lượt xem: 1
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Từ Thanh nhìn về lan can thuyền nơi Tử Huyền Thượng Tiên đang ngồi, lại thấy đối phương đang nhẹ nhàng hít sâu một hơi, trong lòng khẽ do dự.
Bởi vì trên chiếc thuyền này của hắn, độc dược quá nhiều, giờ phút này tràn ngập bốn phía đã có ít nhất hơn hai trăm loại độc, bất kể là sàn thuyền hay lan can, bất kỳ vị trí nào trên thuyền cũng đều là kịch độc.
Có điều hắn cho rằng, với tu vi của Tử Huyền Thượng Tiên, chút độc này của mình cũng chẳng đáng là gì, vì thế liền bấm niệm pháp quyết, vung tay một cái, lập tức cả chiếc pháp thuyền chấn động, chậm rãi bay lên không, sau khi điều chỉnh phương hướng thì rít gió mà đi về phía dòng Uẩn Tiên Vạn Cổ Hà, tốc độ không chậm, trong chớp mắt đã bay xa.
Từ xa nhìn lại, thuyền buồm trong sương sớm giương cao cánh buồm, khí thế hùng hồn.
Trên boong đầu thuyền, Từ Thanh đứng thẳng hiên ngang, đồng thời điều khiển pháp thuyền, đạo bào màu tím trên người phất phới giữa gió.
Còn bên cạnh lan can, Tử Huyền Thượng Tiên dung nhan tuyệt mỹ đang ngồi đó, hai chân khẽ đung đưa, nghiêng đầu nhìn về phương xa, vừa uống rượu vừa thảnh thơi hóng gió, mái tóc đen dài cùng với áo bào của Từ Thanh cùng lúc tung bay.
Một cảnh tượng như thế, nếu có họa sư vẽ lại, nhất định là một bức họa tuyệt mỹ, còn hàm chứa ý cảnh sâu xa.
Dưới mặt đất, trong cảng, Đội trưởng ló đầu ra từ một góc khuất, trong tay cầm ngọc giản ghi hình, nhanh chóng khắc lại cảnh tượng trước mắt.
“Tiểu A Thanh lần đầu hẹn hò, khung cảnh quý giá thế này phải lưu lại, biết đâu sau này có thể bán được giá lớn.” Đội trưởng đắc ý đầy mặt.
Chỉ là y không chú ý tới, cách đó không xa phía sau y, Thất Gia đang đứng trong một gian lầu các, xa xa ngẩng đầu nhìn lên pháp thuyền giữa không trung, khẽ thở dài.
“Đây thật sự là Tử Huyền tiên tử năm xưa khiến biết bao anh kiệt ngày đêm tưởng nhớ kia sao? Tiểu tử lão Tứ này… sức hấp dẫn giờ đã có thể sánh ngang với ta hồi trẻ rồi.”
Giữa ánh nhìn tiễn biệt của sư đồ bọn họ, pháp thuyền rời khỏi sơn môn của Thất Huyết Đồng, men theo nhánh sông Uẩn Tiên Vạn Cổ Hà, lao nhanh về phía trước.
Bầu trời quang đãng, vạn dặm không mây, xanh thẳm tựa hồ một mặt hồ thuần tịnh, khiến người ta cảm thấy thư thái sảng khoái, bên trong mũi thuyền, Từ Thanh không nhìn ngang dọc, dốc toàn lực điều khiển pháp thuyền.
Chỉ là việc ở riêng với Tử Huyền Thượng Tiên khiến hắn có chút căng thẳng, dẫu sao đối phương không chỉ tu vi khủng bố, mà hành vi trước đó còn làm hắn cảm thấy bất an.
Cho nên hắn chỉ có thể đem toàn bộ sự chú ý dồn hết vào việc điều khiển thuyền.
Cứ như vậy, thời gian trôi qua, một ngày lặng lẽ khép lại.
Thao Dang
Tuy Từ Thanh vẫn còn có chút căng thẳng, nhưng cũng thở phào nhẹ nhõm, bởi vì suốt cả ban ngày, Tử Huyền Thượng Tiên một câu cũng không nói, dường như cô ta rất thích ngồi trên lan can, thích uống rượu ở đó, thích đón gió nơi ấy, thích lặng lẽ nhìn ra xa.
Có lẽ là vì ban ngày trời trong, nên khi màn đêm phủ xuống, tinh quang cũng nhiều hơn ngày thường, không biết từ lúc nào đã tụ lại quanh người Tử Huyền Thượng Tiên.
Khiến cho cô ta vốn đã mỹ lệ, giờ đây như được muôn vàn tinh tú vây quanh, dung nhan kiều diễm ẩn chứa vẻ quyến rũ thuần khiết không tì vết, vừa lộng lẫy vừa thanh cao, tựa tiên tử trong trăng hạ phàm giữa nhân gian.
Nhưng vị tiên tử ấy, lúc này đã chẳng còn nét mê hoặc, cũng chẳng còn vẻ dịu dàng, mà trên người lại hiện lên vài phần băng lãnh, cúi đầu nhìn về dãy Thái Tư Độ Ách Sơn giữa màn đêm đen thẳm.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/quang-am-chi-ngoai/chuong-630-nghenh-gio-doi-trang-2.html.]
Từ Thanh cũng cúi đầu nhìn xuống, chú ý đến nơi ánh mắt của Tử Huyền Thượng Tiên đang hướng đến, nơi ấy dường như là một tông môn, song vì khoảng cách quá xa nên chẳng thể nhìn rõ, chỉ có thể nghe được tiếng kêu thảm thiết truyền đến lẫn trong gió, mơ hồ vang vọng.
“Qua đó xem thử.” Tử Huyền Thượng Tiên nhàn nhạt lên tiếng.
Biểu tình băng lãnh như vậy, giọng điệu lạnh nhạt như thế, Từ Thanh là lần đầu tiên cảm nhận được từ trên người Tử Huyền Thượng Tiên. Lòng hắn chợt căng lên, liền điều khiển pháp thuyền lao thẳng đến dãy Thái Tư Độ Ách Sơn.
Càng đến gần, Từ Thanh càng nhận rõ nơi đó không phải là một tông môn, mà là một trại nhỏ dựng trên đỉnh núi. Trong trại có hơn trăm tán tu, có cả nhân tộc lẫn dị tộc, phần lớn đều hung ác dữ tợn, sát khí nồng đậm trên thân thể, trong trại còn vương vãi không ít vết m.á.u, đặc biệt là ở giữa trại, có một pháp trận được khắc vẽ.
Vô số t.h.i. .t.h.ể bị chất đống lên pháp trận đó, như thể trở thành vật tế, đang tiến hành một nghi lễ tà ác nào đó.
Cùng với việc nghi lễ mở ra, một luồng tà ác không thể hình dung được liền tỏa ra từ trong pháp trận, đồng thời tiếng nhai nuốt cũng vang lên, mà những tu sĩ hung tợn xung quanh, từng tên từng tên lộ ra vẻ điên c.uồng, đồng loạt quỳ lạy.
Từ Thanh liếc mắt nhìn, đồng tử hơi co lại, cảm giác nghẹt thở dâng trào trong lồng n.g.ự.c.
Đám tu sĩ hơn trăm người kia vốn chẳng đáng ngại, kẻ mạnh nhất cũng chỉ là cảnh giới Kết Đan một tòa Thiên c.ung, khiến Từ Thanh sinh ra cảm giác nghẹt thở, là tà khí khuếch tán ra từ trong pháp trận kia.
“Chấp Kiếm Giả từng ban lệnh, trong Nghênh Hoàng Châu nghiêm cấm tế tự tà linh, Liên Minh Bát Tông cũng có pháp lệnh tương tự, các ngươi lá gan không nhỏ.”
Thanh âm của Tử Huyền Thượng Tiên mang theo vẻ bình thản, vang vọng trong màn đêm, khoảnh khắc ấy, luồng tà ác trong pháp trận d.a.o động kịch liệt, hiện ra vẻ sợ hãi, lập tức rút lại thật nhanh, dường như muốn triệt để thoái lui.
Về phần đám tu sĩ xung quanh, từng người từng người biến sắc, song chưa kịp mở miệng hay nhìn rõ pháp thuyền từ trên trời giáng xuống, Tử Huyền Thượng Tiên đã giơ tay ngọc lên, khẽ búng nhẹ về phía dưới.
Động tác giơ tay ấy, trong mắt Từ Thanh ẩn chứa thần vận khó lòng diễn tả, hắn không nhìn ra điều gì, chỉ cảm thấy động tác ấy như thuận theo đạo lý vận hành của trời đất, chẳng hề hiện thần thông, chẳng hóa pháp thuật, thế nhưng...
Trên đỉnh núi, đám tu sĩ đang run rẩy kia, từng kẻ một lập tức thu nhỏ lại, cùng với pháp trận, cùng tà khí trong đó, thậm chí cả ngọn núi, đều trong khoảnh khắc thu nhỏ, chớp mắt liền biến mất khỏi tầm mắt Từ Thanh.
Cảnh tượng ấy khiến nội tâm Từ Thanh chấn động, cùng lúc đó, một hạt cát bay tới, rơi vào giữa hai ngón tay của Tử Huyền Thượng Tiên.
Nhìn hạt cát đó, Từ Thanh vận chuyển tu vi, đôi mắt mở lớn quan sát tỉ mỉ, toàn lực thi triển, c.uối cùng cũng thấy rõ, hạt cát kia có hình dáng một ngọn núi, chính là ngọn núi khi nãy.
Trên đó, đám tu sĩ, pháp trận, tà khí, tất cả đều chẳng sai khác gì, chỉ là bọn họ rõ ràng đã bị thu nhỏ vô số lần, lúc này đều lộ ra vẻ sợ hãi và tuyệt vọng cực độ.
Khoảnh khắc sau, hai ngón tay của Tử Huyền Thượng Tiên khẽ kẹp lại.
Răng rắc một tiếng, hạt cát hóa thành tro bụi, tan biến trong hư không.
“Tiểu bằng hữu, còn đứng ngây ra đó làm gì, chúng ta đi tiếp thôi, cứ men theo dãy núi mà đi, ta muốn ngắm cảnh sơn xuyên.” Tử Huyền Thượng Tiên ngồi trên lan can pháp thuyền, liếc nhìn Từ Thanh, khẽ cười một cái.
Nụ cười ấy, tan đi băng lãnh, thần vận hơn cả ánh trăng.