Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Quang Âm Chi Ngoại - Chương 629: Nghênh gió đợi trăng. (1)

Cập nhật lúc: 2025-06-04 02:08:50
Lượt xem: 3

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/40SymCNlPk

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Từ Thanh lặng lẽ xuống núi.

Hắn không chọn phi hành, mà đi trong đêm tối, giẫm lên ánh trăng, bước từng bước một về hướng chủ thành Thất Huyết Đồng.

Cảnh tượng vừa rồi khiến trong lòng hắn dâng lên một cảm giác kỳ lạ, từ nhỏ đến lớn, trong lòng hắn rất hiếm khi xuất hiện sóng gió như thế.

Điều đó khiến Từ Thanh có chút không quen.

Vì thế vừa đi, hắn vừa hồi tưởng điển tịch thảo mộc trong lòng, theo từng loại dược thảo hiện lên trong ký ức, tâm tình của Từ Thanh dần trở nên bình lặng như nước.

Thần sắc hắn cũng trở lại như thường ngày, bước chân thong thả, tốc độ theo đó cũng tăng lên.

Cho đến một lúc sau, khi đến bến đỗ, Từ Thanh đứng nơi mép bờ, quay đầu nhìn về hướng Huyền U Tông, trong lòng dâng lên nghi hoặc và cảnh giác, hắn không phải không nhìn ra hành vi trêu chọc của Tử Huyền Thượng Tiên, hiện tại Từ Thanh đã không còn là thiếu niên ngây thơ nữa.

Chỉ là hắn không tin một vị lão tổ có tu vi đạt đến cảnh giới như vậy lại có tâm tư đơn giản đến thế, trong chuyện này nhất định có nguyên nhân khác, dù sao thì... thế đạo này, chẳng có cái gọi là thân thiết vô cớ.

Mọi thứ, đều có căn nguyên.

Nhưng hắn lại không nghĩ ra lý do là gì, vì vậy phất tay lấy pháp thuyền ra, bước vào khoang, khoanh chân ngồi xuống, trầm tư suy nghĩ.

Mãi đến khi bên ngoài trời dần sáng, Từ Thanh vẫn không nghĩ ra manh mối gì, liền chôn giấu chuyện này vào đáy lòng, nhắm mắt nhập định.

Về phần công việc ở An Phòng Đặc Ty, Từ Thanh đã lâu không đến xử lý, đó là bởi vì ngọc giản giảm tám phần ở Tiên Trì mà hắn đưa cho Đội trưởng, mỗi ngày đều có người sử dụng.

Theo như thông tin từ nội tuyến, khoảng thời gian này Đội trưởng ngày nào cũng mời Ngô Kiếm Vu đến, hai người không biết đang bàn chuyện gì, như thể đang dụ dỗ, mà Ngô Kiếm Vu thì lại có dáng vẻ vừa phấn khởi vừa do dự đan xen.

Thao Dang

Từ Thanh có chút kinh ngạc, nhưng tính hắn không quá tò mò, nên cũng không đi hỏi, mà là tranh thủ thời gian luyện hóa m.á.u Diệt m.ô.n.g mà mình đã nuốt vào, cứ như vậy, vài ngày trôi qua.

Vào một buổi sớm hôm đó, bầu trời đêm bị vầng dương đầu tiên thiêu đốt, trong khoảnh khắc đen tối tan đi bằng mắt thường cũng có thể thấy, ánh nắng chiếu vào pháp thuyền, phản chiếu lên đầu thuyền vô diện, truyền âm ngọc giản của Từ Thanh bỗng vang lên một tin nhắn.

“Tiểu bằng hữu, thu dọn một chút, tỷ tỷ đến đón ngươi, chúng ta ra ngoài dạo một chuyến.”

Thấy được tin nhắn ấy, Từ Thanh trầm mặc, hắn suy nghĩ một lúc, rồi truyền âm cho Thất Gia, báo lại chuyện này, đồng thời hỏi thử có được không.

Phía Thất Gia cũng trầm mặc, hồi lâu sau, thử dò hỏi Từ Thanh một câu.

“Lão Tứ, lần đầu hẹn hò à?”

“Hẹn hò?” Từ Thanh ngẩn ra.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/quang-am-chi-ngoai/chuong-629-nghenh-gio-doi-trang-1.html.]

Phát hiện phản ứng của Từ Thanh như vậy, Thất Gia bật cười, bảo hắn cứ yên tâm mà theo.

Khi Từ Thanh còn đang do dự trong lòng, ngoài khoang thuyền vang lên tiếng Tử Huyền Thượng Tiên, âm giọng mềm mại như có từ tính.

“Tiểu bằng hữu, xuất phát thôi nào.”

Từ Thanh ngẩng đầu, lặng lẽ bước ra khỏi khoang thuyền, nhìn thấy Tử Huyền Thượng Tiên đang ngồi trên lan can pháp thuyền của hắn, trong tay cầm một vò rượu, ngửa đầu uống cạn.

Gió biển thổi qua, mái tóc dài màu xanh đen của Tử Huyền Thượng Tiên bay lượn theo gió. Cô ta mặc một thân áo trắng kiểu văn sĩ, sạch sẽ không nhiễm chút bụi trần, gương mặt thanh tú như hoa lê, đẹp đến kinh tâm động phách.

Khung cảnh trước mắt thật mỹ lệ, chính là nét mày thanh như thu thủy, làn da ngọc ánh trong gió nhẹ.

Dưới ánh dương rực rỡ vây quanh, cả người cô ta như một món bảo vật, là độc nhất vô nhị trong thiên hạ, tựa như trải qua ngàn năm mới sinh ra, linh khí của trời đất quy tụ cả vào thân thể cô ta.

Cảm nhận được Từ Thanh bước ra, Tử Huyền Thượng Tiên đặt vò rượu xuống, nhẹ nhàng quay đầu lại.

Khoảnh khắc ấy, ánh nắng xuyên qua kẽ tóc đang tung bay của cô ta, tạo thành từng vầng sáng, tản ra một làn ánh sáng bảy sắc cầu vồng, chan chứa mỹ cảm.

Đặc biệt là đôi mắt cô ta, mang theo thần vận sâu thẳm, khi dừng lại trên người Từ Thanh thì khóe môi khẽ lộ ra một nụ cười.

Nụ cười ấy khác hẳn cảm giác của Từ Thanh khi xưa từng thấy nơi những kẻ thợ săn, dường như trong đó ẩn chứa vài phần ôn nhu, ánh mắt chăm chú dừng lại nơi hắn.

Nếu có người khác ở đây chứng kiến cảnh này, tất nhiên sẽ sinh ra cảm giác ngây ngẩn, quả thực trên chiếc thuyền này, nam thanh nữ tú, một người như ngọc quý, một người như sao trời, phảng phất khoảnh khắc ấy, đến cả ánh bình minh cũng cam nguyện làm nền.

Bước chân Từ Thanh khẽ khựng lại.

Tử Huyền Thượng Tiên hôm nay hoàn toàn khác với dáng vẻ mà hắn từng thấy, ít đi vài phần mê hoặc, nhiều hơn một chút anh khí, bớt đi mấy phần bá đạo, lại tăng thêm vài phần dịu dàng.

Một sự mâu thuẫn, thế nhưng khi hiện diện trên thân thể cô ta, lại dung hòa đến vô cùng hoàn mỹ.

Sự thay đổi phong thái ấy khiến Từ Thanh không nhịn được mà nhìn cô ta nhiều thêm mấy lần.

“Nhìn đẹp không?” Tử Huyền Thượng Tiên nghiêng đầu, khẽ chớp mắt hỏi.

Từ Thanh gật đầu.

Nghe vậy, Tử Huyền Thượng Tiên lập tức vui vẻ, tiếng cười nhẹ nhàng trong trẻo truyền ra, sau đó vỗ vỗ vào lan can thuyền, mỉm cười nói.

“Tiểu bằng hữu, pháp thuyền của ngươi không tồi, cứ dùng thuyền này xuất hành đi, đến Huyền U Tông mà ngươi từng nhìn thấy.” Dứt lời, Tử Huyền Thượng Tiên xoay người lại, hít sâu một hơi không khí chan chứa ánh nắng, rồi nhấc vò rượu lên uống tiếp.

Loading...