Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Quang Âm Chi Ngoại - Chương 628: Một lớp sa mỏng. (2)

Cập nhật lúc: 2025-06-04 02:08:47
Lượt xem: 2

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8Uw8rOeVOM

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Thị nữ nào trong số đó cũng đều nâng trên tay một chiếc khay ngọc, bên trên đặt đầy trang sức, y phục cùng trái cây, trang sức tinh xảo tuyệt mỹ, y phục xếp ngay ngắn gọn gàng, trái cây đều là vật phẩm mang linh khí của tiên gia.

Hơn nữa còn có một mùi thơm nhè nhẹ lan tỏa khắp bốn phía, theo bước chân Từ Thanh tiến lại gần, mây mù, tiếng nước, hương thơm, tất cả đều ùa vào ngũ giác của hắn, tựa như đang bước vào tiên cảnh.

Khi đến gần nơi này, cảm giác căng thẳng trong lòng Từ Thanh lại một lần nữa dâng lên, bởi vì... hắn thấy trên lớp màn trắng phía trước, phản chiếu ra một bóng hình yêu kiều, đang tắm rửa trong tiên trì.

Cảnh tượng này khiến Từ Thanh lập tức thu hồi ánh mắt, đứng yên tại chỗ không tiến thêm bước nào nữa.

Lão bà phía trước cũng không để ý tới Từ Thanh, đi đến bên ngoài lớp màn trắng, cúi người hành lễ.

“Lão tổ, người ta đã đưa đến rồi.”

“Đối với tiểu bằng hữu mà ta mời đến lại vô lễ như vậy, ngươi nhận ba cái tát đi.”

Từ trong lớp màn trắng, truyền ra thanh âm lười biếng của Tử Huyền Thượng Tiên.

Lão bà sắc mặt vẫn bình thản như thường, không chút do dự, trực tiếp giơ tay lên, tát mạnh ba cái lên mặt mình, ra tay vô cùng nặng, một bên má lập tức sưng vù, nơi khóe miệng còn rỉ ra m.á.u tươi.

Thế nhưng trong mắt bà ta lại không hề có một tia oán hận, chỉ cúi đầu lặng lẽ không nói.

Tất cả những điều ấy khiến Từ Thanh càng thêm cảnh giác, chỉ có thể đứng yên tại chỗ, cúi đầu, chắp tay hành lễ về phía lớp màn trắng kia.

“Đệ tử Từ Thanh, bái kiến Tử Huyền tiền bối.”

Tiếng nước trong tiên trì vẫn ào ào vang vọng, xen lẫn tiếng cười nhẹ nhàng truyền tới.

“Tiểu bằng hữu hôm nay sao lại khách khí thế, trong mảnh giấy tặng kèm lễ vật mà ngươi đưa cho ta, cách xưng hô đâu có phải là tiền bối.”

Giọng nói của Tử Huyền Thượng Tiên, theo tiếng nước vọng lại, mang theo một loại mị hoặc vô hình.

Tâm thần Từ Thanh khẽ run lên, trong lòng lại càng ghi thêm một khoản vào sổ Đội trưởng, hắn cảm thấy với tính cách của Đội trưởng, khi tặng quà mà viết thêm giấy nhắn, gọi thế nào cũng đều có khả năng.

Nhưng lúc này chẳng thể nào giải thích, đành phải cứng rắn lên tiếng.

“Đa tạ tiền bối đã ra tay cứu giúp trước đó.”

“Thì ra là vì thế nên mới lễ phép, thật ra dù ta không xuất thủ, Huyết Luyện Tử cũng sẽ ra tay thôi.”

Tử Huyền Thượng Tiên vẫn giọng điệu lười nhác như cũ, rơi vào trong tâm trí, khiến người ta bản năng cảm thấy ngứa ngáy.

Từ Thanh trầm mặc, không biết nên nói gì, tình cảnh như vậy là lần đầu tiên trong đời hắn gặp phải, bóng dáng sau lớp màn trắng kia, mang lại cho hắn một loại cảm giác khó thể hình dung. Nhất là tiếng nước kia, như từng viên ngọc rơi trên ngọc thạch, mỗi một tiếng đều vang vọng trong tâm hồn.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/quang-am-chi-ngoai/chuong-628-mot-lop-sa-mong-2.html.]

“Bất quá, nói thế nào thì cũng tính là ta đã giúp ngươi một phen, vậy thì, ngươi có thể giúp ta một chuyện được không, tiểu bằng hữu.”

Tiếng nước lại vang lên, Tử Huyền Thượng Tiên dường như đang có ý định đứng dậy.

Từ Thanh vội vàng dời mắt sang hướng khác.

Ngay trong khoảnh khắc ánh mắt hắn vừa tránh đi, thân ảnh yêu kiều trong lớp màn trắng liền từ trong tiên trì đứng lên, bóng hình xuyên qua lớp màn lộ ra, tuyệt mỹ đến cực điểm.

Tựa như ông trời thiên vị mà biệt đãi cô ta, gom hết mọi vẻ đẹp của nữ tử trên thế gian đặt hết lên thân thể Tử Huyền Thượng Tiên, chỉ riêng cái bóng thôi cũng đã mang theo sức quyến rũ kinh tâm động phách, đủ khiến bất kỳ kẻ nào nhìn thấy, dù là nam hay nữ, cũng đều rung động tâm thần.

Lúc này cô ta nhẹ nhàng nhấc chân ngọc, bước ra khỏi tiên trì, màn trắng tung bay c.uốn quanh thân thể, hóa thành một chiếc váy dài.

Một mái tóc đen mượt xõa ngang vai, làn da trắng như ngọc, hai gò má ửng đỏ nhẹ càng tôn lên gương mặt thanh tú thoát tục.

Những thị nữ xung quanh lúc này đều quỳ rạp xuống, giơ cao chiếc khay ngọc trong tay.

Tử Huyền Thượng Tiên mỉm cười, phất tay lấy từ trong khay ngọc một chùm tiên linh nho, vừa bước về phía Từ Thanh, người còn chưa đến, mùi hương đã ùa tới.

Trong mắt Từ Thanh, vị Tử Huyền Thượng Tiên đang bước tới kia, lúc này khoác một lớp lụa trắng mỏng manh, tóc dài ẩn hiện u tịch, thân hình yểu điệu mềm mại, từng bước đi đều thanh nhã tao nhã, tựa như tiên tử từ cửu thiên giáng lâm, tuyệt sắc khuynh thành, không gì sánh kịp.

Tận mắt nhìn thấy Tử Huyền Thượng Tiên ngày càng tiến gần, trên trán Từ Thanh bắt đầu rịn mồ hôi, thân thể không tự chủ được mà lùi lại vài bước, nhưng thân ảnh Tử Huyền Thượng Tiên chợt trở nên mơ hồ, lần xuất hiện kế tiếp đã ở ngay trước mặt Từ Thanh, tay đưa một quả nho đặt lên khóe môi hắn, đút vào miệng hắn.

Trong đầu Từ Thanh hoàn toàn trống rỗng.

“Tiểu bằng hữu, mỗi lần đều gọi là tiền bối, ta có già đến thế sao? Lần sau có thể gọi ta là Huyền tỷ tỷ nha.” Tử Huyền Thượng Tiên mỉm cười dịu dàng, ánh mắt long lanh như nước, mỗi cử động đều ẩn chứa một phong vận khó nói thành lời.

Thao Dang

Tim Từ Thanh đập nhanh hơn, cảm giác căng thẳng chẳng khác nào năm xưa đối mặt với hung thú đáng sợ trong cấm khu.

Nhìn thấy bộ dáng Từ Thanh như vậy, Tử Huyền Thượng Tiên lại mỉm cười lần nữa, tiếng cười ngọt ngào như tẩm mật, khiến người nghe tâm thần thư thái, khoan khoái dễ chịu, cô ta không tiếp tục trêu chọc Từ Thanh nữa, mà xoay người bước đi về phía xa, âm thanh như tiếng ngọc ngân quanh quẩn bên tai.

“Tiểu bằng hữu sợ ta như vậy, là lo ta ăn ngươi sao.”

“Lần trước nghe người ta nói, lúc ngươi tuần tra sông đã gặp một tông môn tên là Huyền U Tông, đó là môn phái của một cố nhân của ta, đã vậy thì vài ngày nữa dẫn ta tới đó một chuyến, ta muốn đến thăm.”

Tử Huyền Thượng Tiên rời đi một cách thanh nhã, các thị nữ đều lặng lẽ theo sau, ngay cả lão bà kia cũng không ngoại lệ.

Từ xa nhìn lại, giữa đoàn nữ tử, Tử Huyền Thượng Tiên chẳng khác nào một đóa mẫu đơn đang nở rộ đến độ rực rỡ nhất, đẹp nhưng không lẳng lơ, diễm lệ mà không tục tằn, vạn tư nghìn hồng, không gì sánh nổi.

Từ Thanh đứng lặng tại chỗ hồi lâu, rồi mới hít sâu một hơi, mang theo tâm tình khó tả rời khỏi Huyền U Tông. Mà ngay lúc hắn bước ra khỏi Huyền U Tông, trên tầng tháp cao của viện tử khi trước, Tử Huyền Thượng Tiên đang ngồi đó, một bên ăn nho, một bên khẽ cười.

“Đúng là một khúc gỗ chưa khai khiếu mà, trên cổ tay phải còn bị ai đó quấn một sợi tình tơ bản mệnh, không phải pháp thuật của nhân tộc, là đứa ngốc nhà tộc nào lại đem tình tơ bản mệnh buông xuống như thế, lại còn là phương diện đơn phương nữa, chỉ cần tiểu bằng hữu này c.h.ế.t đi, cô ta cũng sẽ vì đó mà c.h.ế.t theo.”

Loading...