Quang Âm Chi Ngoại - Chương 62: Tiểu tử, ngươi hãy trả lời (2).

Cập nhật lúc: 2025-01-29 16:08:13
Lượt xem: 17

Có cơm nóng để ăn, có quần áo mới để mặc, lại được Lôi đội đồng hành, tu vi cũng đang dần tăng tiến, kiến thức về thảo mộc càng ngày càng phong phú.

Vì vậy, trong sự mãn nguyện này, Từ Thanh vô cùng trân trọng tất cả những gì hiện tại. Mỗi ngày, hắn đều ngồi chăm chú bên ngoài lều trại, nghiêm túc lắng nghe những bài giảng.

Cho đến hôm nay, dưới ánh nắng ban mai, khi đang đứng bên ngoài lều, Từ Thanh nghe thấy giọng nói của Bạch đại sư đang chất vấn thiếu niên kia.

"Trần Phi Nguyên, ngươi hãy nói về dược thảo Dạ Thi Thân Ngưu."

"Trần Phi Nguyên" là cách Bạch đại sư gọi thiếu niên đó. Trong hơn một tháng qua, Từ Thanh đã biết điều này, cũng biết tiểu danh của thiếu nữ kia là Đình Ngọc.

Nghe thấy câu hỏi của Bạch đại sư, thiếu niên nọ có vẻ không thể trả lời trọn vẹn. Y ấp a ấp úng nói được đôi ba câu rồi im bặt.

Tuy không nhìn thấy bên trong lều, nhưng Từ Thanh có thể tưởng tượng khuôn mặt ỉu xìu của đối phương mỗi khi lều bị mở ra.

"Không chịu học hành! Đình Ngọc, ngươi trả lời." Giọng nói của Bạch đại sư đầy nghiêm khắc, lại điểm danh thiếu nữ kia.

Chỉ là lần này, hiển nhiên thiếu nữ ấy cũng không chuẩn bị kỹ càng.

"Dạ Thi Thân Ngưu, còn gọi là Độc Sơn Căn Ban... Thưa thầy, ta... ta quên rồi." Nói đến đây, thiếu nữ ấy im lặng.

Bên trong lều lập tức yên ắng, hiển nhiên Bạch đại sư đang dần dâng lên cơn giận. Ngay lúc đó, giọng nói mang theo sự bất mãn không thể che giấu của ông vang lên.

"Tiểu tử, ngươi trả lời."

Từ Thanh bên ngoài lều thoáng sững người, rồi theo bản năng lập tức lên tiếng.

"Dạ Thi Thân Ngưu, còn gọi là Độc Sơn Căn Ban Cưu Cúc, là thân dây leo và rễ của loài cúc mạch nhỏ Ban Cưu Cúc thuộc họ Cúc. Đây là một loài cây thân gỗ leo, sinh trưởng ở các khe núi âm u, suối lạnh hoặc rừng rậm nơi có thi khí. Vị đắng cay, khi ăn cảm thấy hơi ấm, nhưng có cảm giác mục nát. Công dụng kỳ diệu là khu phong giải biểu, nhưng nếu dùng quá liều sẽ gây độc. Đây là loại thảo mộc điển hình mang tính âm dương lưỡng cực." Từ Thanh nói đến đây thì dừng lại.

"Dùng quá liều sẽ gây triệu chứng gì?" Bên trong lều, giữa ánh mắt hơi không phục của đôi nam nữ thiếu niên, Bạch đại sư lại hỏi.

"Triệu chứng ngộ độc bao gồm đau bụng, chóng mặt, sinh ảo giác, nếu không giải độc sẽ tử vong trong vòng một khắc." Từ Thanh trong lòng đầy căng thẳng, nhưng lời nói không hề ngập ngừng, lập tức đáp.

"Giải độc thế nào?"

"Có thể dùng phương pháp gây nôn, rửa dạ dày, kết hợp lòng trắng trứng và nhụy hoa Hồng Thích. Thực hiện vào lúc chính ngọ có ánh nắng rực rỡ, thời gian điều trị không được vượt quá nửa canh giờ, kéo dài liên tục ba ngày."

Theo lời đáp của Từ Thanh, Bạch đại sư trong lều tuy mặt không biểu cảm, nhưng đôi nam nữ thiếu niên bên cạnh thì mắt trợn to, lộ rõ vẻ kinh ngạc.

"Thế nào là thảo mộc âm dương lưỡng cực?" Bạch đại sư hỏi tiếp.

Thao Dang

"Âm dương lưỡng cực là chỉ loại thảo mộc vừa mang tính chính dương vừa chứa tà âm. Chính dương làm thuốc, tà âm là độc." Từ Thanh không cần suy nghĩ, lập tức trả lời. Đây đều là những kiến thức hắn đã nghe giảng trong thời gian qua và thuộc lòng từ lâu.

"Cây này biểu hiện ra sao?" Câu hỏi của Bạch đại sư ngày càng dồn dập hơn.

“Vậy gốc cây này có thể phát huy như thế nào?” Bạch đại sư lên tiếng, tốc độ hỏi càng lúc càng nhanh.

“Nếu dùng Dạ Thi Thân Ngưu kết hợp với Lá Phương Thốn, có thể khiến hiệu quả dương tính tăng gấp bội, chủ trị thương tổn linh hồn, đồng thời giúp giảm nhẹ tác dụng của dị chất. Nhưng nếu kết hợp với Hoa Nhu Mao, hiệu quả âm tính sẽ tăng mạnh, độc tính cực cao, người thường nếu vô tình ăn nhầm, trong vòng ba mươi hơi thở tất sẽ mất mạng.”

“Vậy Hoa Nhu Mao cần xử lý ra sao?”

“Rễ của Lá Phương Thốn có tác dụng gì?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/quang-am-chi-ngoai/chuong-62-tieu-tu-nguoi-hay-tra-loi-2.html.]

Bạch đại sư tiếp tục hỏi dồn dập, từng câu nối tiếp không ngừng. Tâm trạng căng thẳng của Từ Thanh dần được thay thế bởi sự tập trung, đáp lại một cách nhanh chóng.

Cứ như vậy, một già một trẻ, cách nhau chiếc lều, hỏi đáp liên tục. Thời gian trôi qua, chẳng mấy chốc đã hết một nén nhang.

Những câu hỏi của Bạch đại sư rất nhiều, thậm chí có những câu chỉ khi tổng hợp kiến thức từ nhiều buổi giảng dạy trước mới có thể hiểu rõ. Thế nhưng, Từ Thanh đều trả lời lưu loát.

Đôi nam nữ thiếu niên đứng bên cạnh, ban đầu ngỡ ngàng, dần chuyển thành chấn động, nhìn chằm chằm vào bóng dáng in trên lều với ánh mắt ngây dại.

Cuối cùng, dưới ánh mắt sững sờ của cả hai, Bạch đại sư đặt ra câu hỏi cuối cùng.

“Ba gốc Dạ Thi Thân Ngưu một năm tuổi, kết hợp sáu gốc Quá Vân Tùng ba năm tuổi, lại thêm chín gốc cỏ thuộc họ Lác mười năm tuổi, toàn thảo của Thủy Ngô Công, pha chế ra dược dịch sẽ có công hiệu gì?”

Vừa nghe xong câu hỏi, sắc mặt đôi nam nữ thiếu niên lập tức thay đổi, hơi thở cũng trở nên dồn dập. Bởi vì câu hỏi này không còn dừng lại ở kiến thức về thảo mộc thông thường mà đã bước vào lĩnh vực điều phối phức tạp.

Đối diện với câu hỏi này, Từ Thanh lặng im suy nghĩ rất lâu, phải hơn ba mươi hơi thở sau mới hít sâu một hơi, cất giọng trầm thấp:

“Tà khó áp chính, dương thịnh âm suy, kết hợp với tác dụng chính hóa của Quá Vân Tùng, có thể khiến hiệu quả giải độc của toàn thảo Thủy Ngô Công đạt đến mức kinh người.”

Nói xong, ánh mắt Từ Thanh lóe sáng, tựa hồ đã nhận ra điều gì.

“Đây chính là bảy phần cơ bản trong đan phương của Giải Độc Đan - Đại Hóa Đan. Nếu phối hợp thêm ba loại dược thảo khác, dùng lửa nhỏ luyện trong bảy canh giờ, có thể chế luyện thành công.”

Từ trong lều, giọng nói nhàn nhạt của Bạch đại sư truyền ra:

“Đã hỏi ngươi nhiều như vậy, trong lòng ngươi có điều gì muốn thỉnh giáo?”

Tinh thần Từ Thanh chấn động, hơi thở cũng trở nên gấp gáp.

Trong hơn một tháng qua, hắn quả thật mang trong lòng rất nhiều thắc mắc chưa được giải đáp. Nhưng bởi vì bản thân chỉ lén nghe, tuy Bạch đại sư từ bi không ngăn cấm, hắn cũng không dám làm phiền đối phương giảng dạy mà hỏi trực tiếp.

Nghe Bạch đại sư nói vậy, Từ Thanh vội vàng sắp xếp lại suy nghĩ, lập tức hỏi:

“Bạch đại sư, Hoả Mạch Ma và Dương Ương Thích tuy cùng nơi sinh trưởng và hiệu quả tương đồng, nhưng giữa chúng có điểm khác biệt nào?”

“Vì sao Hoa Đình Linh không thể hái vào ban ngày?”

“Nước lá Phương Thốn rõ ràng có công dụng trừ tà, vậy tại sao không thể dùng chung với Nhánh Mệnh Nhãn?”

...

Từng câu hỏi của Từ Thanh lần lượt được đưa ra, Bạch đại sư kiên nhẫn giải đáp, mỗi câu trả lời đều cặn kẽ, chi tiết.

Tựa như hỏi mãi không hết, Từ Thanh cứ tiếp tục đặt câu hỏi. Thời gian trôi qua, vượt xa cả thời lượng giảng bài thường ngày. Đến khi trời đã ngả bóng, dưới ánh mắt kinh ngạc như nhìn quái vật của đôi nam nữ thiếu niên, Từ Thanh mới lưu luyến nhìn sắc trời, không thể không dừng lại.

Hôm nay, đối với hắn mà nói, là một ngày thu hoạch khó mà diễn tả bằng lời. Phần lớn nghi vấn trong lòng hắn đều đã được giải đáp, thậm chí còn có cảm giác thông suốt, tựa hồ mọi thứ đều trở nên rõ ràng hơn bao giờ hết.

Điều này khiến khát vọng kiến thức trong lòng hắn càng thêm mãnh liệt. Hắn thầm quyết định, sau khi trở về sẽ khắc ghi toàn bộ những gì học được ngày hôm nay.

Ngay khi hắn chuẩn bị rời đi, từ trong lều truyền ra giọng nói có phần mỏi mệt của Bạch đại sư.

"Từ nay về sau, ngươi không cần đứng bên ngoài nữa, cũng không cần gom nhặt những loại dược thảo linh tinh kia. Từ ngày mai, hãy vào trong lều để nghe giảng."

Loading...