Quang Âm Chi Ngoại - Chương 614: Kiếm Vu tỏa sáng. (2)
Cập nhật lúc: 2025-06-04 02:08:14
Lượt xem: 3
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1LSyKCkOr4
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Đầu rắn dữ tợn, không còn huyết nhục, chỉ còn lại từng mảnh xương màu đen, tựa như lúc c.h.ế.t vẫn mang theo đầy oán hận chưa tiêu tan.
Cái miệng to lớn của nó vẫn còn mở ra, lộ ra từng chiếc răng sắc nhọn như d.a.o c.h.é.m.
Có thể nhìn thấy rõ ràng trên chiếc răng nanh lớn phía trước bên phải, vẫn còn dính một vệt m.á.u khô màu vàng kim.
Chỉ là một chút m.á.u ấy thôi, mà đã tỏa ra khí thế rung chuyển trời đất, vang vọng tận chín tầng mây.
Trong khí thế đó, còn mang theo sự bá đạo và tôn quý, đủ khiến bất cứ kẻ nào nhìn thấy cũng cảm thấy thần hồn chấn động, tâm thần bất định.
Mọi thứ đều rất giống với những gì khắc trên bức bích họa, nhưng cảm giác khi được tận mắt chứng kiến thì mãnh liệt hơn gấp trăm ngàn lần so với chỉ nhìn qua tranh vẽ.
Đặc biệt là khí tức kinh khủng tỏa ra từ chiếc đinh khổng lồ kia, cùng với áp lực vẫn còn lưu lại từ thân cốt xà sau khi c.h.ế.t, tất cả khiến sắc mặt của ba người Từ Thanh đều thay đổi, tim đập thình thịch.
Đội trưởng thì trợn tròn mắt, nhìn chằm chằm vào chiếc răng có vết m.á.u vàng trong miệng xà, hô hấp trở nên dồn dập.
“Ta đúng là ngốc, sao lại cứ mãi nghĩ tới bảo vật ngoài kia, không ngờ trong nội bộ Liên Minh lại tồn tại thứ như thế này!! Chẳng lẽ... đó chính là huyết của Huyền U Cổ Hoàng!!”
Từ Thanh thì không để tâm đến chiếc răng kia, ánh mắt hắn đảo quanh tứ phía, tập trung cảm nhận lượng hồn lực nồng đậm nơi đây.
Hồn lực nơi này đậm đặc đến mức như hóa thành một biển hồn, khiến cho “Sát Hỏa Thôn Hồn Kinh” trong cơ thể Từ Thanh tự động vận chuyển, lặng lẽ hấp dẫn từng tia từng sợi hồn lực dung nhập vào cơ thể.
“Nơi này đúng là một tạo hóa chi địa để mở pháp khiếu!”
Từ Thanh tâm động mãnh liệt, nhưng hắn không hành động vội, mà lơ lửng giữa không trung, tiếp tục quan sát khắp nơi.
Trọng điểm là những tu sĩ đang hiện diện tại đây, nơi này không chỉ có ba người bọn họ. Dù là đệ tử bản tông Huyền U Tông, hay đệ tử từ các tông môn khác, đều có người chi tiền để tới đây tu luyện.
Đặc biệt là Huyền U Tông, họ chắc chắn không phải dùng linh thạch như người ngoài, rõ ràng còn có các phương thức khác để đổi lấy quyền vào tu luyện. Vì vậy khi ánh mắt Từ Thanh lướt qua số mấy chục người tại đây, thì đa số đều là đệ tử Huyền U Tông.
Những người này đều ngồi xếp bằng, chuyên tâm tu luyện, mà phần lớn đều ở khu vực ngoài cùng của vòng núi do cốt xà tạo thành, rất ít ai dám đến gần trung tâm.
Điều này khiến Từ Thanh nhớ đến lệnh bài mà Tử Huyền Thượng Tiên trao cho mình.
Hiển nhiên, việc tu hành ở nơi này, càng vào sâu, hồn lực càng nồng đậm.
Tuy nhiên Từ Thanh cũng đã tính toán, cho dù có tiến vào khu vực trung tâm, thì trong ba ngày cũng không thể đủ để hắn mở ra mười pháp khiếu. Muốn làm được điều đó, ít nhất phải ở lại đây một tháng mới có hy vọng.
Hơn nữa, nếu những pháp khiếu sau càng ngày càng cần nhiều hồn lực hơn, thì e là một tháng cũng chưa chắc đã đủ.
“Không có nhiều linh thạch đến vậy…”
Từ Thanh quay đầu nhìn sang Ngô Kiếm Vu, mà Đội trưởng lúc này cũng đồng thời hít sâu một hơi, ánh mắt đầy mong chờ dừng lại trên người Ngô Kiếm Vu.
Việc hai người bọn họ có đạt được mục tiêu hay không, chính là trông vào xem Ngô Kiếm Vu có thể kích phát được phản ứng từ con yêu xà này hay không.
Lúc này, Ngô Kiếm Vu đang run rẩy.
Từ khoảnh khắc bước ra khỏi vòng xoáy, đặt chân đến nơi này, gã đã không kìm được mà run lên vì kích động, trong mắt gã ánh lên hào quang chưa từng có, nhìn chằm chằm vào cây cột lớn đóng xuyên bầu trời.
Trên đó, có khắc một bài thơ.
Từ Thanh trước đó đã chú ý đến bài thơ này, thấy hơi khác so với bích họa nhưng không để tâm. Thế nhưng đối với Ngô Kiếm Vu, đây chính là thứ mà gã khát khao tìm kiếm.
Không cần Từ Thanh hay Đội trưởng phải giục, gã vừa run rẩy vừa từ từ bay lên giữa không trung, ngước nhìn bài thơ kia, lẩm bẩm:
“Thiên đinh trấn xà yêu, hoàng huyết luyện càn khôn!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/quang-am-chi-ngoai/chuong-614-kiem-vu-toa-sang-2.html.]
Thao Dang
Từ Thanh và Đội trưởng lập tức tập trung cao độ, cảm nhận xung quanh.
Nhưng bốn phía hoàn toàn không có gì biến hóa, tất cả vẫn y như cũ.
“Không có hiệu quả?”
Từ Thanh thầm thở dài, hắn cảm thấy có lẽ mình và Đội trưởng đã suy nghĩ quá đơn giản. Làm sao Ngô Kiếm Vu có thể dễ dàng khiến xà hồn chú ý được?
Dù cho linh hồn của yêu xà ấy đã ngủ say vô số năm tháng... nhưng muốn đánh thức nó, nào phải chuyện đơn giản như vậy.
Nhưng Đội trưởng hiển nhiên không cam tâm,
Y nhìn chằm chằm vào Ngô Kiếm Vu đang run rẩy giữa không trung, say sưa cảm nhận bài thơ của Huyền U Cổ Hoàng, bỗng nhiên cất tiếng.
"Tiểu Kiếm Kiếm, ngươi thử tưởng tượng trong đầu xem, vị Huyền U Cổ Hoàng vĩ đại kia, khoác đế bào, đội đế quan, đỉnh đầu là cửu tầng hoa cái, toàn thân tỏa ra muôn đạo lưu quang, khí thế hùng hồn ngút trời, giờ đây đang bước ra từ Vô Tận Hải."
"Ngài bước một bước, đại dương lõm xuống. Bước thứ hai, hải thủy tự ngưng thành hình người quỳ lạy!"
Lời vừa dứt, thân thể Ngô Kiếm Vu chấn động dữ dội.
"Ngài bước sang bước thứ ba, tiến nhập Đại lục Vọng Cổ, nơi ấy khi xưa chưa gọi là Nghênh Hoàng Châu, mà đang bị một con yêu xà thống trị! Nhân tộc chúng ta khi đó phân tán thành vô số tiểu quốc, bị nó chăn nuôi làm huyết thực!"
"Cổ Hoàng trông thấy mà giận dữ vô cùng, càng quá đáng hơn là, con tiểu yêu xà này lại dám cắn Cổ Hoàng một ngụm, cắn ngay vào chân ngài!"
Đội trưởng nói đến đây, hơi thở của Ngô Kiếm Vu đã gấp gáp, trong đầu gã lúc này đã hoàn toàn hiện lên cảnh tượng ấy.
"Cổ Hoàng cúi đầu khinh miệt, vung tay luyện hóa ngũ hành, hóa thành một cây thiên đinh, trực tiếp trấn áp yêu xà kia ngay tại chỗ, rồi trước khi rời đi, tiện tay lưu lại một bài thơ!"
"Ngô Kiếm Vu! Ngươi đã thấy được hình ảnh ấy chưa?!"
Hơi thở Ngô Kiếm Vu chưa bao giờ dồn dập như vậy, thân thể run lên dữ dội, trong đầu gã, hình ảnh Cổ Hoàng bước ra từ biển cả… giờ đây khuôn mặt đã mơ hồ biến thành chính gã.
Thậm chí ngay khoảnh khắc này, khí chất trên người gã cũng âm thầm biến hóa.
Bởi vì điều Ngô Kiếm Vu yêu thích nhất trong đời, chính là mô phỏng Huyền U Cổ Hoàng, mô phỏng suốt nhiều năm, đã nhập vào tận cốt tủy.
Lúc này, dưới lời dẫn dắt của Đội trưởng, gã theo bản năng nhập vai, thần sắc trở nên trầm lắng, vẻ mặt nghiêm nghị, ánh mắt lộ vẻ khinh thị, đứng giữa không trung, đảo mắt nhìn xuống đại địa, vung tay áo, bình thản mở miệng:
"Chút tiểu xà dám cắn bản hoàng, coi chừng gãy răng, đứt ruột nát gan!"
Lời vừa thốt ra, nơi này lập tức ầm ầm rung chuyển!
Mơ hồ, trong không gian mênh m.ô.n.g ấy, vang lên một tiếng gầm gừ đến từ thời đại xa xưa, tràn đầy hận ý, dữ tợn, điên c.uồng, chấn động cả tám phương!
Cùng lúc đó, trong cấm địa của Lăng Vân Kiếm Tông thuộc Liên Minh Bát Tông,
Một tiếng gào thét giống hệt vang vọng khắp toàn bộ thạch động, rít gào thảm thiết, mang theo mối hận khôn cùng như muốn xé rách trời đất.
"Từ Thanh… ta thật phải cảm tạ ngươi… Nếu không nhờ ngươi khiến ta lúc nào cũng rơi vào cảnh sinh tử, bị dày vò trong đau đớn đến tận hôm nay, thì ta, Thánh Quân Tử, tuyệt đối không thể sớm mở ra pháp khiếu thứ một trăm hai mươi mốt như thế này!!"
Trong tiếng gầm thét rung chuyển, từ huyết đàm trong động, thân ảnh khô quắt như bộ xương của Thánh Quân Tử đột nhiên lao vọt ra, vọt lên giữa không trung.
Một lượng lớn m.á.u tươi từ thân y ào ạt chảy xuống, lộ ra thân hình cường tráng, cùng dung nhan tuyệt thế ẩn dưới mái tóc đỏ rực, chỉ có điều, con mắt phải của y đã vĩnh viễn biến thành hắc ám, bị một con Kim Ô ẩn sâu bên trong thay thế.
Chính con Kim Ô này đã c.ung cấp cho y sức sống kinh người, giúp y đối kháng lại độc tố khủng kh.i.ế.p trong cơ thể.
Khoảnh khắc đạt được cân bằng, cũng là lúc Thánh Quân Tử tìm được lối thoát giữa sống c.h.ế.t, mạnh mẽ mở ra pháp khiếu thứ một trăm hai mươi mốt, hình thành… năm ngọn Mệnh Hỏa.