Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Quang Âm Chi Ngoại - Chương 612: Dụng tâm lương khổ. (2)

Cập nhật lúc: 2025-06-04 02:08:09
Lượt xem: 3

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8pYOUfPdMO

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Từ Thanh liếc mắt nhìn Đội trưởng, sau khi cân nhắc thực lực giữa hai người, hắn nhắm mắt nhập định, coi như không nghe thấy gì cả.

Đội trưởng bất lực, lại cố gắng thuyết phục thêm một hồi, nhưng phát hiện Từ Thanh đã bắt đầu ngồi thiền, đành tiếc nuối rời đi, trong lòng đau như cắt vì năm trăm vạn linh thạch sắp tiêu tốn.

Và nỗi đau lòng ấy kéo dài được đúng một ngày thì người mà y cùng Từ Thanh đang chờ, Ngô Kiếm Vu, đã đến nhanh hơn tưởng tượng.

Thao Dang

Từ khi Thất Huyết Đồng dời tới nơi mới, người duy nhất trong số các điện hạ chưa từng quay lại, chính là Ngô Kiếm Vu. Thời gian qua gã luôn ở trong Hoàng Cấm, nếu không phải vì tin tức mà Đội trưởng truyền đến quá mức kinh thiên động địa, thì giờ này gã vẫn chưa trở về.

Lần trở về này của gã đã khiến Thất Huyết Đồng dấy lên một trận xôn xao, không phải vì gã ngâm thơ khi bước ra khỏi trận truyền tống, hay bộ trường bào màu bạc trên người, cũng không phải do khí tức Nhị Hỏa đang tỏa ra.

Mà là… dưới chân gã, rõ ràng có hai con hung thú non đi theo.

Đó là hai con gấu nhỏ, to cỡ con chó, toàn thân không phải màu đen mà là màu vàng kim. Ngay khoảnh khắc chúng cùng gã bước ra khỏi trận truyền tống, trên thân liền tỏa ra khí tức thần tính mãnh liệt.

Hơn nữa trong làn thần tính ấy, lại ẩn chứa khí tức không thua gì tu sĩ Ngưng Khí đại viên mãn!

Phải biết đây mới chỉ là thời kỳ ấu niên, rõ ràng linh trí vẫn chưa hoàn toàn mở ra, mà đã có uy thế như vậy, có thể tưởng tượng, chẳng bao lâu nữa chúng sẽ có thể tự mình bước vào cảnh giới Trúc Cơ.

Việc này khiến tông môn lập tức chú ý, bởi trên thân hai con gấu nhỏ ấy, rõ ràng tồn tại huyết mạch thời viễn cổ. Vừa xuất hiện đã làm cả hệ phái ngự thú của Đệ Tứ Phong phải chấn động.

Nếu là ngày thường, Ngô Kiếm Vu nhất định sẽ ngẩng đầu kiêu ngạo, tận hưởng cơ hội lộ mặt này, nhưng giờ trong lòng gã có chuyện trọng yếu hơn, thế nên ngay khoảnh khắc truyền tống trở về, liền lập tức truyền âm cho Đội trưởng và Từ Thanh.

“Di tích Huyền U Cổ Hoàng mà các ngươi nói ở đâu, ở đâu!!”

“Còn bài thơ của Huyền U Cổ Hoàng là thật à!!”

Câu nói c.uối cùng, qua ngọc giản, Từ Thanh cũng có thể cảm nhận được sự kích động và phấn khích của Ngô Kiếm Vu.

“Tất nhiên là thật!” Đội trưởng lập tức đáp lại, nhưng Ngô Kiếm Vu vẫn có vẻ không tin, dường như bản năng gã đã không tin Đội trưởng.

Mãi đến khi Từ Thanh cũng đưa ra lời xác nhận, gã mới tin, cả người bắt đầu run lên vì hưng phấn, chẳng cần Đội trưởng phải giục, mà chính gã quay sang giục ngược lại Từ Thanh và Đội trưởng, bảo mau đưa gã tới đó.

Dù biết rõ việc đó tốn năm trăm vạn linh thạch, gã cũng không mảy may do dự, lập tức đồng ý.

Điều này khiến Đội trưởng cảm thấy... hình như mình đã hét giá thấp quá.

Vì vậy, dưới sự thúc giục không ngừng của Ngô Kiếm Vu, ngay trong ngày gã đến, ba người liền lên đường tới Huyền U Tông.

Từ Thanh thì cắn răng chịu đựng, tự nhủ rằng tất cả chỉ vì để mở ra ngọn Mệnh Hỏa thứ tư, nên suốt đường đi sắc mặt hắn nghiêm túc, tốc độ hành trình cũng rất nhanh, mong sao không ai chú ý đến, để có thể sớm tiến vào nơi tạo hóa.

Ngô Kiếm Vu thì hưng phấn và sốt ruột trong lòng, tốc độ cũng không hề chậm.

Chỉ có Đội trưởng là cứ lề mề, chậm chạp không nỡ rời tiền bạc, nhưng cho dù y có chậm tới đâu, c.uối cùng ba người vẫn cùng nhau đến được cửa vào tạo hóa chi địa sau núi Huyền U Tông.

Ở đó có một tảng đá lớn, phía trên có một lão giả đang ngồi, phụ trách trấn giữ nơi này.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/quang-am-chi-ngoai/chuong-612-dung-tam-luong-kho-2.html.]

Lão giả có tu vi sáu tòa Thiên c.ung, ngồi yên như núi, khí thế kinh người. Khi ba người Từ Thanh đến, lão thậm chí không buồn mở mắt, hoàn toàn chẳng để tâm.

Từ Thanh thấy mọi chuyện suôn sẻ, trong lòng nhẹ nhõm, lập tức nộp linh thạch thật nhanh, Ngô Kiếm Vu bên cạnh cũng làm như vậy.

Về phần Đội trưởng... y thở dài, ngẩng đầu nhìn trời một cái, dưới ánh mắt chăm chú của Từ Thanh và Ngô Kiếm Vu, đành miễn cưỡng bước lên, trong lòng rướm m.á.u mà nộp linh thạch.

Khi cả ba đã thanh toán xong xuôi, lão giả kia mới mở mắt, phất tay một cái, lập tức một vòng xoáy khổng lồ ầm ầm hiện ra trước mặt ba người.

Một luồng ba động linh hồn mãnh liệt lập tức khuếch tán từ trong vòng xoáy. Từ Thanh và Ngô Kiếm Vu không nói một lời, chuẩn bị bước vào, thì đúng lúc này…

Lão giả kia bỗng nhiên đứng dậy, hướng về bầu trời, chắp tay bái lạy.

“Tham kiến lão tổ.”

Từ Thanh toàn thân chấn động, vừa định bước vào vòng xoáy thì... đã muộn.

Một giọng nói ưu nhã, trong trẻo dễ nghe, mang theo nét mỉm cười, từ trên không trung truyền đến.

“Tiểu bằng hữu, đừng động. Quay người lại nào.”

Trong chớp mắt, chân Từ Thanh đang giơ lên không thể đặt xuống nữa, hắn chỉ có thể cắn răng quay người lại, và nhìn thấy từ bầu trời đang từng bước đi xuống, chính là Tử Huyền Thượng Tiên với tư thái tuyệt đại phong hoa.

Hôm nay, cô ta lại mặc một bộ y phục khác, là váy lụa thanh la tươi đẹp, trên đầu cài một cây trâm Phượng Hoàng dang cánh, mái tóc đen dài xõa sau vai, trên người còn vương mùi hương dìu dịu như vừa tắm gội xong. Gương mặt khuynh thành ấy ẩn hiện một tầng ửng đỏ nhẹ, khiến cả con người cô ta như tỏa sáng, mỹ lệ tuyệt luân.

Nhất là ánh mắt kia, mang theo ý cười ẩn chứa bao dung, như có thể hóa giải mọi thứ, thậm chí che chở vạn vật trong vạn dặm, tất cả đều được chứa đựng nơi đó.

Lúc này, cô ta đang từng bước bước đến trước mặt Từ Thanh, tựa như đêm hôm đó, khiến cả người hắn cứng đờ như tượng gỗ.

Một bên, Ngô Kiếm Vu còn đang ngơ ngác, ngây người nhìn cảnh tượng trước mắt.

Còn Đội trưởng thì chớp chớp mắt, lẩm bẩm trong lòng:

"Sao giờ mới tới thế, chẳng lẽ cố ý đợi bọn ta nộp linh thạch xong mới chịu lộ diện à?"

Cứ như thế, giữa ánh nhìn trân trối của Ngô Kiếm Vu và ánh mắt hoài nghi của Đội trưởng, Tử Huyền Thượng Tiên tao nhã đi đến trước mặt Từ Thanh.

Đôi mắt cô ta thăm thẳm như hồ sâu không đáy, dường như có thể khiến vạn vật đều chìm vào trong đó.

Môi cô ta hé nhẹ, khóe miệng khẽ cong lên, toát ra vẻ hài lòng, tiếng cười duyên dáng vang lên.

“Tiểu bằng hữu thật biết cách lấy lòng nữ nhân nha, còn biết tặng lễ vật cho tỷ tỷ nữa, lễ vật của ngươi, tỷ rất thích.”

Giọng nói của Tử Huyền Thượng Tiên, như suối mát róc rách, vừa dễ nghe lại vừa c.uốn hút tận đáy lòng. Trong đó còn ẩn chứa sự ôn nhu và từ tính mê hoặc, tựa như một vòng xoáy lặng lẽ kéo người ta lại gần từng chút một.

Từ Thanh nghe xong câu ấy, khóe mắt lập tức liếc sang phía Đội trưởng.

Đội trưởng thì chớp mắt liên tục, quay trái ngó phải, giả vờ như chuyện chẳng liên quan gì đến mình cả.

Loading...