Quang Âm Chi Ngoại - Chương 602: Vì sao tự tìm đường c.h.ế.t. (2)
Cập nhật lúc: 2025-06-01 06:38:37
Lượt xem: 3
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/40SymCNlPk
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Đồng thời, tại Uẩn Tiên Vạn Cổ Hà, Từ Thanh hơi nheo mắt lại, Bóng ảnh truyền về phản hồi, khiến hắn biết lão ma tóc đỏ mặt đen kia giả c.h.ế.t, mà vừa rồi đối phương chủ động ra tay, đủ thấy kẻ này tàn nhẫn, một khi lão ma khôi phục, trên đoạn đường sắp tới có khả năng trở thành một tai họa ngầm.
Từ Thanh liếc nhìn Đội trưởng, Đội trưởng cũng đưa mắt nhìn về phía Từ Thanh, hai người ánh mắt giao nhau.
“Là tai họa ngầm.”
“Trên người lão ta có bảo vật.”
Hai người gần như đồng thời mở miệng, sau đó trong mắt cả hai đều lộ ra tia thâm ý, thân hình chớp động, hóa thành hai đạo cầu vồng, lao thẳng đến hướng Thái Tư Độ Ách Sơn.
Đến gần, Đội trưởng động mũi hít ngửi bốn phía, đang định tìm vị trí cụ thể thì Từ Thanh đã dẫn đầu xông ra, mục tiêu rõ ràng.
Đội trưởng nhướng mày, nhanh chóng đuổi theo, rất nhanh hai người họ liên tục tiến sâu vào trong Thái Tư Độ Ách Sơn, tiến vào rừng rậm, sau khi đi sâu vào trong một đoạn, liền nhìn thấy một thung lũng.
Trong thung lũng, có một t.h.i. .t.h.ể không đầu, lúc này đang khó khăn ngồi dậy, toàn thân cực kỳ suy yếu, thân thể không ngừng run rẩy, thế mà vẫn cố chấp kết ấn bằng hai tay.
Trên cổ lão m.á.u thịt đang nhúc nhích, tựa như đang muốn mọc ra một cái đầu mới, nhưng khoảnh khắc sau, cơ thể lão đột nhiên run mạnh, từ m.á.u thịt nơi cổ lại chui ra một con mắt, hoảng sợ nhìn về hai bóng người đang bước vào thung lũng.
Chính là Từ Thanh và Đội trưởng.
“Ngươi nói xem, nếu yên phận mà chạy trốn, không đến trêu chọc chúng ta, thì chúng ta cũng sẽ không ra tay.”
“Hà tất phải vậy.” Đội trưởng cười toe toét, trong mắt lộ ra quang mang âm u, đồng tử phản chiếu khuôn mặt giống hệt y, cũng đang nhe răng cười dữ tợn, khắp thân thể tỏa ra d.a.o động đáng sợ, khiến lão ma không đầu rùng mình một cái.
Còn Từ Thanh thì sắc mặt bình tĩnh, ánh mắt lạnh nhạt như đang nhìn người c.h.ế.t, ngay từ lúc đối phương ra tay, hắn đã quyết tâm phải g.i.ế.t kẻ này.
Lúc này, tu vi toàn thân Từ Thanh d.a.o động, nhìn qua chỉ có Tam Hỏa, nhưng lại mang đến cho lão ma cảm giác chẳng khác nào một tòa Thiên c.ung, điều này khiến nội tâm lão ma lại run rẩy lần nữa.
Quả thật là lúc này, lão suy yếu đến cực điểm, một tòa Thiên c.ung đã sụp đổ, tòa còn lại cũng lung lay sắp đổ, tuy Kết Đan vẫn còn, nhưng chiến lực đã rơi xuống đáy vực.
Túi trữ vật cùng pháp khí đều không còn, cùng với đầu lão, bị vị Chấp Kiếm Giả kia lấy đi.
Lão vốn còn tưởng rằng mình đã thật sự lừa được vị Chấp Kiếm Giả đó, nhưng lúc này nhìn lại, rõ ràng là vị kia không buồn ra tay, cố ý để lại cho hai người này, coi như một cách đáp trả việc vừa rồi bọn họ xuất thủ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/quang-am-chi-ngoai/chuong-602-vi-sao-tu-tim-duong-c-h-e-t-2.html.]
Lão vừa định truyền ra thần niệm thì Từ Thanh cùng Đội trưởng đồng thời động thân, trong chớp mắt đã tiếp cận lão ma không đầu.
Lão ma lập tức nhảy dựng lên, định bỏ chạy, nhưng sau lưng lão lập tức xuất hiện từng bức tường băng, mà phía sau những bức tường ấy còn ảo hóa ra một biển lớn, sóng gió gầm thét, như sóng thần ầm ầm ập đến đánh thẳng vào lão.
Thao Dang
Không phải một lần, mà là chín lần liên tục, khiến thân thể trọng thương của lão ma run rẩy dữ dội, bị đánh bật ngược ra sau, trong trận cửu điệp chi hải ấy, một bàn tay băng giá khổng lồ từ trong nước biển vươn ra nhanh như chớp, hung hăng chụp lấy lão ma, trong lòng bàn tay băng ấy còn có gương mặt của Đội trưởng, mắt nhắm nghiền, há miệng nuốt mạnh một cái.
Lão ma toàn thân run bần bật, thân thể lại lùi về sau, con mắt mọc trên cổ càng lộ vẻ hoảng sợ và gấp gáp, vội vã truyền ra thần niệm.
“Hai vị tiểu hữu, vừa rồi là ta sai, ta…” còn chưa nói hết, Từ Thanh đã như tia chớp lao đến, tốc độ nhanh đến cực hạn, tay phải giơ lên đ.ấ.m ra một quyền, toàn thân lão ma chấn động, thân thể bị đánh bật ra, m.á.u thịt be bét, mà lúc này Từ Thanh tay trái kết ấn, lập tức thiên không mây đen kéo đến, một ngón tay khô héo ầm ầm giáng xuống, trực tiếp đ.â.m vào m.á.u thịt nơi cổ lão ma.
Lão ma thần niệm thê lương, thân thể như sắp vỡ nát, khoảnh khắc tiếp theo, sau lưng lão hiện ra một vòng xoáy, hóa thành một cái miệng khổng lồ, hung hãn nuốt chửng lấy lão.
Rắc một tiếng, nửa thân thể của lão ma lập tức bị cái miệng đó nuốt vào, theo tiếng nhai nuốt, chỉ trong chớp mắt liền vang lên tiếng nôn mửa, cái miệng lớn ấy lập tức phun ra, nhổ lão ma ra ngoài.
Lão ma vô cùng thê thảm, thắt lưng gần như gãy lìa, thần niệm lúc này cực kỳ yếu ớt, tựa như trong khoảnh khắc vừa rồi, đại bộ phận thần niệm của lão đã bị nuốt mất.
Từ Thanh liếc nhìn vòng xoáy kia, pháp thuật này, hắn từng thấy Thất Gia thi triển, một hơi nuốt ba kẻ Kết Đan.
“Không ngon chút nào!” Vòng xoáy biến mất, Đội trưởng từ trong đó bước ra, vừa đi vừa nôn mửa.
“Thiu quá đi mất! Ta phải làm dịu đi một chút, ai... giá mà có chút điểm tâm thì hay rồi, buồn nôn quá!” Vừa nói, y vội lấy ra một quả táo, rắc rắc cắn ăn, có vẻ như không có điểm tâm thì chỉ có thể dùng táo để đỡ tạm.
Từ Thanh không để ý tới, bước đến trước mặt lão ma hấp hối, tay phải giơ lên ấn vào mi tâm lão, Sát Hỏa ầm ầm bộc phát, trực tiếp thiêu đốt, rất nhanh linh hồn hội tụ, giữa âm thanh răng rắc, pháp khiếu thứ một trăm linh ba, một trăm linh bốn, một trăm linh năm của hắn, lập tức được khai mở.
Chưa dừng lại ở đó, tiếp theo là một trăm linh sáu, một trăm linh bảy… cho đến khi pháp khiếu thứ một trăm linh tám cũng được mở ra, thân thể lão ma run lên, phía sau Từ Thanh Kim Ô hiện hóa, mạnh mẽ hút lấy, đem huyết nhục của lão ma đã mất đi linh hồn và lực thần niệm, hút sạch không còn.
Biến thành tro bụi, tiêu tán trong gió, không để lại chút gì.
Làm xong mọi chuyện, Từ Thanh đứng dậy, Đội trưởng nhìn nơi lão ma tiêu tán, cười với Từ Thanh.
“Tiểu A Thanh, ngươi nói xem, hắn là lão ma, hay chúng ta mới là lão ma đây, chuyện này… thật sạch sẽ gọn gàng.”
Từ Thanh nghe vậy, nghiêm túc suy nghĩ một chút, đang định mở miệng, thì đúng lúc ấy, trong rừng rậm này, đột nhiên… nổi sương mù!
Âm phong, ào ạt!