Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Quang Âm Chi Ngoại - Chương 592: Tử Huyền Thượng Tiên. (2)

Cập nhật lúc: 2025-06-01 06:38:14
Lượt xem: 4

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8Uw8rOeVOM

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Bởi vì có hộ thể bên ngoài, lại thêm Đội trưởng mang theo dị lực kỳ lạ, khiến quả táo kia khi bị ném ra chạm vào lớp phòng hộ không hề vỡ nát, mà nảy ngược trở lại.

Sau khi rơi vào tay, y cắn một miếng, rồi lại ném ra lần nữa, bộ dạng hứng thú vô cùng. Nhìn thấy Từ Thanh đi ra, Đội trưởng liền vẫy tay gọi.

“Tiểu A Thanh, ngươi tối nay có việc gì không?”

Từ Thanh liếc nhìn quả táo bị ăn một nửa trong tay Đội trưởng, gật đầu đáp.

“Có việc.”

“Không có việc là tốt rồi, ngươi theo ta đi làm một chuyện nhỏ, gần đây ta Thiểu Tưền, định bán ngón tay của tên ngốc họ Hoàng cho gã, trước đó đã thương lượng xong rồi, gã đi rút tiền, tối nay giao dịch.” Đội trưởng nói nhỏ, trong mắt lóe sáng.

“Ngươi đi với ta một chuyến đi, lần trước ngươi về quê, ta cũng đã đi cùng ngươi rồi.” Đội trưởng khụ một tiếng.

Từ Thanh bước khỏi pháp thuyền, lên đến bờ liền hỏi.

“Giao dịch ở đâu.”

“Dưới chân núi của Huyền U Tông.” Đội trưởng thấy Từ Thanh đồng ý thì mừng rỡ đứng bật dậy, đưa cho Từ Thanh một quả táo, tay còn lại khoác lên vai hắn, cười hì hì thần bí mở miệng.

“Tiểu A Thanh, ngươi và Đại sư huynh đúng là thân thiết, tên lão Tam kia vừa nghe ta nói liền chạy mất hút, ngươi yên tâm, Đại sư huynh thương ngươi, gần đây ta đang suy tính một kế hoạch lớn, đến lúc đó ta với ngươi cùng làm.”

“Giao dịch ở nơi đó, ngươi không sợ có gian trá sao?” Từ Thanh hỏi.

Trong mắt Đội trưởng hiện lên tia phấn khích, thấp giọng nói.

“Ta cũng đang mong chờ đây.”

“Hơn nữa nếu có ngươi đi cùng ta, thật sự có chuyện gì xảy ra thì lão đầu nhất định sẽ đến, chỉ mình ta thì e là ông ta lười chẳng thèm quan tâm.” Đội trưởng chớp mắt.

Từ Thanh nhìn sâu vào mắt Đội trưởng, rồi gật đầu.

Rất nhanh hai người thừa lúc đêm tối rời khỏi cảng, phóng thẳng đến khu vực thành thị của Huyền U Tông, suốt quãng đường tốc độ cực nhanh, đến khi nửa đêm đã tới chân núi Huyền U Tông, nơi hẹn gặp giữa Đội trưởng và Hoàng Nhất Khôn.

Nơi đây có một cái lương đình, cách đó không xa chính là sơn môn của Huyền U Tông.

Trong đêm tối, sơn môn Huyền U Tông cao v.út tận mây xanh, dù có lác đác ánh đèn chiếu sáng nhưng nhìn tổng thể vẫn là một mảng đen kịt, đặc biệt là trên đỉnh núi có một pho tượng điêu khắc, dưới ánh trăng làm nền phía sau, đường nét bức tượng trở nên rõ ràng.

Đó là tượng một vị Cổ Hoàng của Huyền U Tông, đứng sừng sững trên đỉnh núi, dõi mắt nhìn về phương hướng của Cấm Hải.

Dù còn cách một đoạn không nhỏ, nhưng Từ Thanh vẫn có thể cảm nhận được áp lực đáng sợ toát ra từ pho tượng kia, hiển nhiên vật ấy không phải vật phàm.

Toàn bộ sơn môn Huyền U Tông mang đến cho Từ Thanh một cảm giác huyền bí vô cùng.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/quang-am-chi-ngoai/chuong-592-tu-huyen-thuong-tien-2.html.]

Dù sao thì, nói từ ý nghĩa chân chính mà xét, Đệ Thất Phong cũng từng là chi mạch phát triển từ Huyền U Tông năm xưa, công pháp của họ cũng có nhiều chỗ tương đồng, mà nay người đứng đầu Liên Minh cũng xuất thân từ Huyền U Tông, là sư huynh của lão tổ đời này.

Còn vị lão tổ đương nhiệm kia, Từ Thanh từng từ xa thoáng nhìn qua một lần tại Thất Huyết Đồng, nhưng khi đó bị pháp thuật che đậy, không thể nhìn rõ dung mạo.

Giờ phút này khi đang nhìn về phía xa, Đội trưởng ở bên cạnh ngồi xổm xuống, thấp giọng mở miệng.

“Tính theo thời gian thì tên ngốc họ Hoàng chắc cũng sắp tới rồi.”

Từ Thanh thu hồi ánh mắt, cùng Đội trưởng chờ đợi.

Thời gian lặng lẽ trôi qua, một nén nhang đã hết, thân ảnh của Hoàng Nhất Khôn vẫn chưa xuất hiện. Đội trưởng hơi nhướng mày, vừa lấy ngọc giản truyền âm hỏi thăm thì bọn họ không nhận ra rằng, nơi tầng trời cao kia, có một thân ảnh đang bước tới từ bên ngoài Liên Minh.

Thân ảnh ấy tốc độ cực nhanh, lặng yên không một tiếng động đã tiến vào trận pháp của Liên Minh, chỉ một bước liền đến bên ngoài sơn môn Huyền U Tông, đang định bước lên đỉnh núi, dường như chú ý đến Từ Thanh và Đội trưởng đang đứng dưới chân núi, thân ảnh ấy khựng lại giữa không trung, cúi đầu nhìn xuống.

Ngay khoảnh khắc ấy, dung mạo cô ta cũng lộ ra.

Là một nữ tử phong tình vạn chủng.

Mái tóc dài xanh đen buông xõa sau lưng, dùng một dải lụa màu hồng nhạt nhẹ nhàng buộc lại, trên người là váy dài tím biếc dệt họa tiết tinh tú, sáng rực lấp lánh, xung quanh mây mù lượn lờ như khói sương, tựa như tiên tử không thuộc về chốn trần gian.

Khuôn mặt cô ta trắng mịn như đóa lê mùa sương, vòng eo mảnh mai uyển chuyển như cành liễu, đôi hàng mi như khẽ chau như không, nhẹ vướng một làn khói mỏng. Ánh mắt ẩn hiện niềm vui chẳng rõ, như có như không, dung mạo thoạt nhìn là thiếu nữ, nhưng nhìn kỹ thì đôi mắt cô ta lại thâm trầm sâu lắng như một phụ nhân từng trải.

Tựa hồ mọi chuyện trên đời này, không gì có thể qua mắt cô ta, giống như chỉ một động tác của ngươi, cô ta liền hiểu rõ tâm ý ngươi; những trải nghiệm ngươi từng có, cô ta đều đã nếm qua; cả những tháng năm ngươi chưa từng sống, cô ta vẫn phong phú hơn ngươi gấp bội.

Lúc này giữa tầng không, ánh mắt cô ta rơi xuống nơi chân núi, dừng lại trên người Từ Thanh, khẽ cười một tiếng, bước đến gần.

Một bước giữa không trung, một bước đã chạm đất, theo mỗi bước cô ta tiến tới, một luồng áp lực mênh m.ô.n.g không thể hình dung bỗng vô hình tỏa ra từ thân thể cô ta, khiến sắc mặt Từ Thanh và Đội trưởng lập tức đại biến, vừa định lùi lại, thì một tiếng ngâm nhẹ từ trời cao truyền xuống.

“Các ngươi đừng nhúc nhích.”

Chỉ một câu nói, mà như pháp lệnh, thân thể Đội trưởng run lên, nhận ra người này chính là lão tổ Huyền U Tông, đạo hiệu Tử Huyền Thượng Tiên.

Từ Thanh không biết thân phận đối phương, nhưng trong lòng cũng chấn động dữ dội, thân thể hoàn toàn không thể cử động dù chỉ một chút, chỉ có thể mở to mắt nhìn nữ tử phong tình vạn chủng kia đi tới, hoàn toàn không để ý tới Đội trưởng, bước thẳng đến trước mặt Từ Thanh, hương thơm dịu dàng theo gió lan tỏa.

Khuôn mặt kia mịn màng như ngọc, lộ ra vẻ đẹp vừa trưởng thành lại động lòng người, ánh mắt cô ta chứa đựng từng đạo đạo đạo văn đang chảy xuôi, toát ra khí tức như thợ săn nhìn thấy con mồi.

Trong lúc Từ Thanh vô cùng căng thẳng, ánh mắt nữ tử này dừng lại nơi đôi mắt hắn, rồi chậm rãi hạ xuống, lướt qua môi, đến xương quai xanh, tới n.g.ự.c, rồi đến bụng dưới.

Ánh mắt cô ta như đang kéo từng sợi tơ mảnh, vừa ưu nhã, vừa chậm rãi.

c.uối cùng, cô ta giơ ngón tay lên, khẽ nâng cằm Từ Thanh, hơi thở như lan.

Thao Dang

“Tiểu bằng hữu, lại gặp rồi, ngươi tới Huyền U Tông trễ thế này, là bị lạc đường sao?”

Loading...