Quang Âm Chi Ngoại - Chương 58: Cây đao đó (1).

Cập nhật lúc: 2025-01-29 16:08:06
Lượt xem: 18

Hắn trông thấy ánh sáng vàng chói lòa!

Ánh sáng phát ra từ những bức tường bên trong ngôi đền, nơi khắc vô số bức tượng mờ ảo.

Từng tượng hình, như những nguồn sáng nhỏ, tỏa ánh rực rỡ, kết thành luồng sáng rực khắp ngôi đền. Nhưng, điểm phát sáng lớn nhất không phải là những bức tượng kia.

Mà là... bức tượng chính được thờ phụng giữa ngôi đền – pho tượng cầm đao đá!

Trong ánh sáng rực vàng ấy, Từ Thanh chấn động tận tâm cang. Hắn còn trông thấy, ngay tại nơi cửa miếu, có một hình bóng được tạo thành từ sương mù đen đặc, dáng vẻ mơ hồ không rõ, chỉ lờ mờ nhận ra một hình người đang xoắn vặn dưới ánh kim quang.

Ngoài ngôi đền, sau lưng hình bóng ấy, là hàng trăm thân ảnh mù sương khác chen chúc khắp nơi. Có những hình người, cũng có hình thú.

Tất cả bọn chúng, trong khoảnh khắc này, đều phát ra cơn lạnh lẽo kinh người, tập trung lại thành một luồng âm hàn như cơn lốc, dường như kết nối vô hình với hình bóng đã bước vào ngôi đền kia.

Bóng đen duy nhất dám tiến vào trong này, dưới ánh sáng vàng chói lọi, chậm rãi ngẩng đầu, gầm lên một tiếng rít đầy oán hận, vang dội đến tận linh hồn, rồi lại cất thêm một bước tiến tới.

Bước chân ấy mang theo sự bất kính, dường như chạm đến điều cấm kỵ!

Chỉ trong khoảnh khắc, Từ Thanh trừng mắt nhìn thấy pho tượng đá cầm đao kia – đang chói sáng như một mặt trời – lại đột ngột... động đậy!

Pho tượng dường như sống dậy, ung dung bước xuống từ bệ đá, mang theo sự uy nghiêm tuyệt đỉnh cùng vẻ thần thánh khó tả, tựa như thiên thần giáng thế.

Từng bước đi của pho tượng khiến mặt đất rền vang, như có thiên quân vạn mã theo sau, từng bước áp sát bóng đen.

Tay giơ lên, đao bổ xuống.

Một nhát đao đơn giản, không hoa mỹ. Nhưng trong sự giản đơn đó, ẩn chứa một luồng đại đạo thần vận, chấn động cả đất trời!

Không có âm thanh, nhưng linh hồn lại cảm nhận được tiếng gào thét thê lương toát ra từ bóng đen.

Sương đen bốc hơi ngay lập tức, lộ ra bên trong là một thân thể mục nát, bộ quần áo rách rưới, đầy những mảng da thối rữa.

Có thể thấy rõ... đó là một lão già với đôi hốc mắt trống rỗng.

Chỉ chớp mắt, thân thể ấy tan biến, bốc hơi theo sương đen, hoàn toàn biến mất.

Những bóng đen bên ngoài cũng bị ảnh hưởng, sương mù bao quanh chúng mờ nhạt đi, nhờ ánh kim quang lan rộng, Từ Thanh bất ngờ trông thấy trong đó có một người quen!

Đó là… đội trưởng Huyết Ảnh!

Lão ta lúc này gầy gò, khuôn mặt không chút biểu cảm, đứng cùng đám bóng đen. Khi ánh vàng lan tới, thân ảnh lão ta dường như bị thanh lọc, từng chút một tiêu tan giữa không trung.

Một lúc sau, màn đêm bên ngoài trở lại tĩnh lặng. Những bóng hình còn sót lại cũng dần lui đi và biến mất hoàn toàn.

Kim quang trong ngôi đền nhạt dần.

Pho tượng đá thần võ oai nghiêm từ từ quay người, trở về bệ thờ, ánh sáng tắt lịm, pho tượng lại hóa đá như ban đầu, vẫn đứng lặng nơi ấy.

Thao Dang

Đôi mắt như nhìn về phía cổng, dường như đang chờ đợi, hoặc đang bảo vệ điều gì.

Mọi thứ dần trở lại bình thường.

Chỉ có Từ Thanh, còn trốn giữa kẽ đá, thở gấp không ngừng. Trong đôi mắt hắn, lộ vẻ chấn động không thể tin nổi.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/quang-am-chi-ngoai/chuong-58-cay-dao-do-1.html.]

Người mà hắn tận mắt thấy tan biến giữa làn sương tiếng hát ma quái – đội trưởng Huyết Ảnh – sao lại xuất hiện ở đây?

Ngôi đền tưởng chỉ là một nơi bình phàm, mà giữa đêm lại tỏa ra ánh vàng ngập trời như vậy!

Rõ ràng chỉ là một ngôi đền bình thường, nhưng ban đêm lại rực rỡ ánh kim lấp lánh khắp trời.

Rõ ràng là bức tượng đá bất động, vậy mà lại giống như một vị thiên thần hạ phàm bước xuống. Nhát đao kia, thật bao la vô song.

Lúc này, bầu trời bên ngoài đã xuất hiện ánh nắng, một ngày mới vừa bắt đầu.

Từ Thanh phải mất rất lâu mới có thể bình ổn được tâm thần đang chấn động, lặng lẽ bò ra khỏi khe đá.

Hắn nhìn ánh sáng bên ngoài, rồi đưa mắt nhìn bức tường xung quanh đầy những hình người, cuối cùng ánh mắt dừng lại nơi bức tượng đá cầm đao.

Hắn không biết bức tượng ấy đại diện cho dạng tồn tại nào, là một sinh linh vẫn còn sống hay đã hóa cát bụi.

Cũng không biết những ngôi đền nơi đây thuộc về thời đại nào, đã từng trải qua sự huy hoàng ra sao.

Nhưng những gì xảy ra đêm qua khiến hắn chấn động vô cùng.

Đặc biệt là khí thế chứa đựng trong nhát đao vô biên kia, như khắc sâu vào linh hồn hắn, không cách nào quên được.

Hắn không thể tưởng tượng nổi, trong khu vực cấm khu đầy rẫy hiểm nguy và sát cơ này, lại tồn tại một vùng mà bóng tối cũng không dám đặt chân đến.

Mà chuyện này, Lôi đội chưa từng nói với hắn. Có lẽ… ngay cả Lôi đội cũng không biết.

Hiển nhiên, cảnh tượng đêm qua không phải thứ thường xuất hiện, hơn nữa, những người giống như hắn có thể ở lại lâu dài trong cấm khu, tại khu trại lại chẳng có mấy ai.

Vậy nên, dù có kẻ từng chứng kiến, cũng chỉ là số ít. Phần lớn, qua thời gian, đã dần biến sự kiện này thành một truyền thuyết chưa từng được chứng thực.

Từ Thanh im lặng, cúi người thật sâu trước bức tượng đá cầm đao và những bức họa hình người xung quanh.

Sau khi suy nghĩ, hắn lấy từ trong túi da ra một đoạn nến, đặt trước tượng đá rồi châm lửa. Sau đó, hắn lại bái thêm một lần nữa.

Quay người rời khỏi ngôi đền.

Cho đến khi bước ra khỏi quần thể ngôi đền, hắn vẫn không ngừng ngoảnh đầu lại nhìn, dường như muốn khắc sâu hình ảnh nơi đây vào tận đáy lòng. Trong đầu, cảnh tượng nhát đao hạ xuống không ngừng hiện lên rõ ràng.

Hình ảnh ấy in hằn trong tâm trí hắn một cách sống động đến mức, ngay cả khi đã rời khỏi phạm vi ngôi đền, bước đi trong rừng rậm, hắn vẫn vô thức nâng tay phải lên, cố gắng mô phỏng lại.

Mỗi lần luyện tập như vậy, hắn lại cảm nhận được những điều sâu sắc hơn.

Nếu như việc tu luyện Hải Sơn Quyết là chiêm ngưỡng và mô phỏng theo hình tượng quỷ Thao Thiết, thì lúc này, Từ Thanh đã thay thế hình tượng ấy bằng cảnh tượng nhát đao kia trong đầu mình.

Trong quá trình mô phỏng, tu vi của hắn bất giác đột phá, Hải Sơn Quyết thăng tiến đến tầng thứ tư!

Có lẽ nhờ vào việc mô phỏng nhát đao đó, lần đột phá này không chỉ tăng cường lực lượng và tốc độ gấp bội, mà còn mang đến một loại đột phá mang tính tinh thần.

Sự đột phá này khiến suy nghĩ của Từ Thanh trở nên sắc bén hơn, đồng thời khi hắn nâng tay phải lên và hạ xuống, dường như ẩn hiện chút khí thế của nhát đao từ thần tượng kia.

Điều này khiến Từ Thanh vô cùng vui mừng.

Thời gian chầm chậm trôi qua, hai ngày dần qua đi. Có lẽ vì đang ở khu vực ngoại vi, hoặc có lẽ do sự uy h.i.ế.p của ngôi đền nọ vào đêm hôm đó, mà trên đường trở về, hắn không còn gặp lại những âm thanh bước chân kỳ quái.

Loading...