Quang Âm Chi Ngoại - Chương 558: Tử Thanh vãng sự. (2)
Cập nhật lúc: 2025-05-18 10:14:58
Lượt xem: 7
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1LSyKCkOr4
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Trong bóng tối dày đặc ấy, giữa tầng tầng mây đen c.uồn c.uộn, bỗng nhiên xuất hiện một tấm gương.
Tấm gương ấy phản chiếu ánh trăng, theo từng vòng xoay của mặt gương, một luồng nguyệt quang mỏng mảnh nhẹ nhàng rơi xuống, chiếu thẳng vào đạo miếu, phủ lên pho tượng Thần Linh.
Ngay khoảnh khắc đó, quanh tượng Thần Linh, bóng đao chập chờn hiển hiện.
Từ Thanh tâm thần chấn động, nhìn về phía Thất Gia, hít sâu một hơi thật dài.
Hắn từng được chứng kiến Lục Gia xuất thủ, nhưng chỉ một cái vung tay mà đổi trời thay đất, tựa như hoán chuyển nhật nguyệt thế này, e rằng Lục Gia cũng tuyệt đối không làm nổi.
Điều này khiến Từ Thanh nhớ tới truyền thống của Đệ Thất Phong.
“Thất Gia nhất định không phải cảnh giới Nguyên Anh!”
Từ Thanh hiểu rõ thời cơ trân quý, vội thu liễm tâm thần, toàn lực tập trung, ánh mắt dán c.h.ặ.t vào bóng đao quanh pho tượng, dần dần, trên đỉnh đầu hắn xuất hiện một thanh hư ảnh Thiên Đao màu tím.
Bắt đầu lĩnh ngộ.
Trong khi Từ Thanh trầm ngâm ngộ đạo, Thất Gia đứng bên ngoài đạo miếu, ngẩng đầu nhìn khắp chiến trường, khẽ thì thầm:
“Quả thực là thần thông pháp thuật còn ít quá… nhưng mấy thứ tạp nham thì lại không thiếu.”
“Về chiến thuật tuy vẫn còn non nớt, nhưng với tuổi tác của hắn mà nói, đã là rất tốt rồi.”
Cứ thế, thời gian lặng lẽ trôi qua.
Trên Cấm Hải, kiếm quang dâng trào như sóng dữ.
Từng đạo kiếm khí gào thét bay thẳng về phía Thất Huyết Đồng, lão tổ Lăng Vân Kiếm Tông dẫn đầu, gương mặt đầy phẫn nộ, sát cơ lẫm liệt.
Phía sau lão là đám đệ tử Lăng Vân Kiếm Tông, từng kẻ mang theo ác ý hùng hổ, khua chiêng gõ trống, kéo quân hỏi tội.
Trong phạm vi Hoàng Cấm, lại một mảnh yên bình tĩnh lặng.
Bóng đêm buông xuống.
Từ Thanh vẫn chìm đắm trong cảm ngộ, mà nguyệt quang do Thất Gia triển khai giữa màn đêm lại càng thêm trong trẻo sáng ngời, khiến bóng đao hiện ra dày đặc hơn hẳn ngày thường, trong mắt Từ Thanh cũng càng thêm rõ ràng.
Thao Dang
Tốc độ lĩnh ngộ của hắn rõ ràng vượt xa thường nhân, hư ảnh Thiên Đao màu tím trên đỉnh đầu hắn nhanh chóng ngưng thực, mười phần đã thành năm phần, sáu phần, bảy phần…
Cho tới khi đêm tan dần, hừng đông ló rạng, trong khoảnh khắc ánh sáng ban mai xua đi bóng đêm, toàn thân Từ Thanh run lên, một luồng khí tức sắc bén như đao, từ người hắn ầm ầm bộc phát.
Trên đỉnh đầu hắn, hư ảnh Thiên Đao màu tím rốt c.uộc đạt đến viên mãn, không còn mờ ảo hư ảo, mà chân thực như một thanh Thiên Đao thật sự, tỏa ra uy thế sắc bén đến đáng sợ.
Hơn nữa, với quãng thời gian dài được tĩnh dưỡng, lại có nguyệt quang do Thất Gia vung tay giăng khắp, rõ ràng ẩn chứa lực lượng chữa trị, khiến thương thế trên người Từ Thanh lúc này đã hoàn toàn bình phục.
Những ngón tay từng mất đi cũng đã hoàn toàn mọc lại, khí tức cả người vào khoảnh khắc ấy đạt tới đỉnh cao chưa từng có.
Khoảnh khắc ấy, hắn đứng thẳng người, khí tức Lục Hỏa bộc phát rung trời, khiến mây mù biến sắc, bốn phía nổi lên c.uồng phong, khí thế ngất trời.
Thất Gia khẽ liếc mắt, trong ánh mắt lộ ra vẻ hài lòng, chậm rãi mở miệng:
“Người ngoài đều biết cả rồi, ngươi cũng chẳng cần giấu giếm trước mặt ta làm gì nữa.”
Từ Thanh không đáp lời, trầm mặc chốc lát, rồi trên đỉnh đầu chợt bùng lên một luồng hắc quang, một luồng bảy sắc ánh sáng.
Hắc quang ấy đen kịt như mực, hóa thành ngọn lửa bùng cháy, ngưng tụ thành một chiếc hoa cái hắc sắc, từ đó tản ra từng sợi tơ lửa đen kịt, phiêu tán khắp nơi.
Luồng bảy sắc quang mang kia lấp lánh chảy tràn, trong tiếng gió ngân vang, hóa thành một tán hoa bảy màu, bùng nổ ánh sáng rực rỡ chói lòa.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/quang-am-chi-ngoai/chuong-558-tu-thanh-vang-su-2.html.]
Hai đóa hoa cái, đột ngột hình thành.
Đồng thời chiếu rọi bốn phương.
Dù ánh sáng ban mai đã chiếu khắp, nhưng ngay trong khoảnh khắc ấy, Từ Thanh lại khiến bản thân tỏa sáng chói mắt hơn cả thiên quang, khí thế bừng bừng, như cầu vồng thẳng tắp vươn lên trời cao.
“Đi thôi, tính toán thời gian thì khách khứa cũng sắp tới rồi.”
Thất Gia mỉm cười nhàn nhạt, khẽ phất tay áo, tức thì bốn phía không gian vặn vẹo biến ảo, như có mây mù xuyên qua, bóng dáng thiên địa chao đảo.
Từ Thanh nhìn cảnh ấy, trong lòng lần nữa cảm nhận rõ ràng về tu vi sâu không lường được của Thất Gia, hô hấp có phần dồn dập, cảnh vật trước mắt đã đổi thay, không còn là phế tích Hoàng Cấm nữa, mà đã về tới lầu các trên đỉnh Đệ Thất Phong.
Gió biển thổi tới, mang theo hơi ẩm quen thuộc.
Âm thanh ồn ào náo nhiệt từ chủ thành cũng theo làn gió vọng lại, như có vô số người đang thì thầm to nhỏ, cảnh tượng ấy khiến trong mắt Từ Thanh hiện lên vài phần xuất thần, đặc biệt là phía trước hắn, ngoài Thất Gia ra, còn có một bóng hình quen thuộc.
Người nọ mặc áo bào xám dài, dung mạo trung niên, trên mặt mang theo ý cười, đang từ trước bàn cờ đứng dậy…
Người này, Từ Thanh nhận ra, chính là kẻ năm xưa ở trại nhặt rác, đã tặng cho hắn lệnh bài.
“Thất Gia.” Tùy tùng áo xám trước tiên hướng về Thất Gia cúi chào, sau đó khẽ gật đầu với Từ Thanh.
“Khách khứa đều đến đủ chưa?” Thất Gia ánh mắt vẫn rơi trên bàn cờ.
“Gần tới rồi.” Tùy tùng c.ung kính đáp lời.
“Ừm, trước tiên dẫn tiểu tử này đi tẩy rửa, ra ngoài một chuyến mà làm mình mẩy lấm lem như thế.” Thất Gia khẽ vung tay áo, vừa nói vừa cất bước rời khỏi lầu các.
Hai chữ “tiểu tử” khiến Từ Thanh thu liễm ánh mắt, mà cảnh tượng trước mắt cũng khiến suy đoán trong lòng hắn ngày càng rõ rệt.
“Tiểu tử, ta đưa ngươi đi tẩy rửa. Kế tiếp không chỉ là đại sự của ngươi, mà còn là đại sự của Thất Gia, thậm chí là đại sự của Thất Huyết Đồng.” Tùy tùng thâm ý mở miệng, đồng thời đưa cho Từ Thanh một tấm ngọc giản.
“Sau khi tẩy rửa xong, bước ra đại điện, đặt chân lên đài cao, đến khi ấy, ngươi hãy xem ngọc giản này.”
Từ Thanh tiếp nhận ngọc giản, trầm ngâm một thoáng, không hỏi thêm lời nào, chỉ khẽ khom người, theo tùy tùng rời đi.
Sau khi tẩy sạch toàn thân, hắn được sắp xếp khoác lên một bộ đạo bào mới tinh, lại có mấy thị nữ c.ung kính tiến đến, tay cầm những loại hương liệu đặc biệt, nhẹ nhàng tản ra khắp xung quanh.
Từ Thanh có chút không quen, nhưng cũng không từ chối.
Đến khi có vài thị nữ đứng phía sau, giúp hắn vấn tóc cài lên, thì ở ngoài cửa, Đội trưởng ló đầu vào, hướng về phía Từ Thanh nháy mắt mấy cái.
Ngay sau đó, có một thị nữ bưng tới một chiếc đạo quan màu tím.
Chiếc đạo quan này ánh sáng lấp lánh, tinh xảo tuyệt luân, trên đó tản ra một cỗ uy áp kinh người, mơ hồ còn có bóng dáng dị thú quấn quanh bên trong. Nếu nhìn kỹ, dị thú ấy chính là chín đầu thân rắn, đúng là hình thái quái dị sau cùng khi còn là tộc Nhân Ngư.
Nhìn lâu sẽ có cảm giác trong tâm thần như vang vọng tiếng gầm rú, rít gào của hung thú, quái lạ phi phàm!
“Trời đất, đây chẳng phải là chiếc Tử Thiên Vô Cực Quan, bên trong phong ấn nửa hồn Nguyên Anh sao? Lão đầu kia thiên vị quá thể, thứ này ta cầu xin bao nhiêu lần còn chẳng chịu cho!” Đội trưởng trừng to mắt, ánh sáng trong mắt như muốn bùng ra, mà ngay khoảnh khắc ấy, chiếc đạo quan kia đã được thị nữ trang trọng đội lên đầu Từ Thanh.
Giờ phút này, Từ Thanh thân khoác tử vận kim văn bào, đầu đội Tử Thiên Vô Cực Quan, trên đỉnh đầu mơ hồ có hà quái lượn lờ, phối hợp cùng dung mạo tuyệt thế, cả người tựa thần nhân giáng trần, siêu phàm thoát tục, không gì sánh kịp.
Khiến cho đám thị nữ xung quanh, từng người từng người trong mắt đều lóe lên tia sáng kỳ lạ.
Đội trưởng vừa định mở miệng, bên ngoài đột nhiên vang lên một thanh âm nghiêm nghị, trang trọng.
“Đạo vốn hư không, vô hình vô danh, không thông kinh thì chẳng thể minh đạo, đạo tại trong kinh, u huyền vi diệu, chẳng thầy thì khó tỏ rõ lẽ ấy.”
“Nay Thất Phong có đồng tử danh Từ Thanh, được truyền đạo, được thụ nghiệp, bởi vậy, thượng biểu lên sư tổ!”
Mang theo sự trang nghiêm, tiếng nói ấy vang khắp trời cao Đệ Thất Phong, hồi âm vọng khắp bát phương.