Quang Âm Chi Ngoại - Chương 55: Ngôi đền (1).

Cập nhật lúc: 2025-01-29 16:08:00
Lượt xem: 16

Đêm tối ở cấm khu, Từ Thanh không xa lạ gì.

Dù là đống đổ nát của thành trì hay khu rừng rậm này, cả hai nơi hắn đều đã trải qua. Thành trì hoang tàn là nơi hắn từng sống hơn mười ngày, còn khu rừng này là nơi hắn đã vượt qua vài đêm nguy hiểm.

Thao Dang

Lúc này, hắn đang giấu mình trong khe nứt của một gốc đại thụ khổng lồ, mắt nửa khép hờ, giả như đang nghỉ ngơi, trong lòng âm thầm vận khí, hấp thụ linh năng trộn lẫn dị chất đậm đặc trong cấm khu.

Linh năng khi tiến vào cơ thể, nhờ Hải Sơn Quyết mà được phân tách: phần tinh thuần nuôi dưỡng toàn thân, còn dị chất bị dẫn vào cái bóng của hắn.

Từ Thanh đã quen với sự biến hóa này.

Thậm chí, hắn mơ hồ cảm nhận rằng việc tu luyện trong cấm khu này, có lẽ vì bóng ảnh, hoặc cũng có thể do nơi đây luôn ẩn chứa nguy hiểm, buộc hắn phải duy trì trạng thái cảnh giác cao độ mọi lúc mọi nơi.

Chính nhờ tinh thần tập trung cao, tốc độ tu luyện của hắn cũng được đẩy nhanh hơn rất nhiều.

Giờ đây, khoảng cách để đạt tầng thứ tư của Hải Sơn Quyết đã không còn xa.

“Giống như mài d.a.o vậy...” Từ Thanh khẽ thì thầm.

Hắn không hiểu đạo lý lớn lao, nhưng hắn nhớ rõ lời của một người thợ rèn từng nói ở khu ổ chuột: “Muốn có một thanh đao tốt, cần phải có đá mài tốt. Chỉ như vậy, lưỡi d.a.o mới bộc lộ được toàn bộ sự sắc bén của nó.”

Lúc này, cấm khu nguy hiểm này dường như đã trở thành đá mài của Từ Thanh.

Trong sự mài giũa đầy thử thách, một lúc lâu sau, khi hoàn thành một chu thiên (*), Từ Thanh lặng lẽ mở mắt.

(*) Trong tu luyện Đạo gia có một thuật ngữ quan trọng, đó là “Chu thiên”. Từ tên gọi mà lý giải, thì “Chu thiên” chính là xoay một vòng trời, một vòng tuần hoàn giữa trời và đất được gọi là một chu thiên. Tỷ như Trái đất tuần hoàn một vòng quanh Mặt trời, thiên văn học gọi đó là một chu thiên. Trái đất tự mình quay một vòng, gọi là một tiểu chu thiên. Năng lượng nhân thể chạy dọc theo kinh mạch toàn thân, kỳ kinh bát mạch, 12 đường kinh chính mà đều tuần hoàn một lần thì gọi là một tuần hoàn đại chu thiên. Nếu dọc theo 2 mạch Nhâm, Đốc tuần hoàn một vòng nhỏ thì được gọi là một tiểu chu thiên – Nguồn sưu tầm.

Hắn ngẩng đầu lên, từ khe nứt gốc cây nhìn ra màn đêm đen kịt bên ngoài. Trong đêm tối của cấm khu, tiếng gầm rú của dị thú từ xa vọng lại, hòa vào không khí rừng sâu như tiếng ngâm của thần ma.

Hơi lạnh âm u lan tỏa khắp nơi, xâm nhập mọi vật sinh tồn tại ở đây, len lỏi vào cả khe nứt gốc cây nơi Từ Thanh ẩn mình, phủ lấy cơ thể hắn.

Rất lạnh.

Khung cảnh này khiến Từ Thanh như trở lại đống hoang tàn của thành trì, cảm giác cô độc len lỏi trong lòng.

Nhưng hắn đã quá quen với sự cô độc. Một lúc sau, hắn lại nhắm mắt, tiếp tục chìm vào tu luyện.

Thời gian trôi qua, nhờ lựa chọn nơi nghỉ ngơi chính xác, đêm nay của Từ Thanh tương đối an toàn.

Duy chỉ có lúc nửa đêm, trong khi hắn đang tu luyện, âm thanh bước chân từ bên ngoài bỗng vọng tới tai hắn.

Âm thanh rất hỗn tạp, tựa như có rất nhiều người đang nối đuôi nhau tiến về phía trước.

Sắc mặt Từ Thanh thoáng trầm xuống, đôi mắt híp lại, nhìn chằm chằm ra ngoài, nhưng qua khe nứt gốc cây chỉ thấy một màn đêm mịt mờ, chẳng có gì hiện ra.

Tuy vậy, trong lòng hắn đột nhiên chìm xuống, bởi ngay khi tiếng bước chân vang lên, tiếng gầm gừ của dị thú trong rừng lại lập tức im bặt, làm cảnh giác của hắn dâng lên cực độ.

Hắn chợt nhớ tới lần trước khi gặp tiếng ca và bước chân, nhưng cảm giác lúc này lại khác hẳn.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/quang-am-chi-ngoai/chuong-55-ngoi-den-1.html.]

“Không giống bước chân hôm đó, mà cũng chẳng nghe thấy tiếng ca...”

Từ Thanh nhanh chóng phân tích, không vội vàng hành động mà cưỡng ép bản thân giữ bình tĩnh, nín thở, lặng lẽ quan sát màn đêm bên ngoài.

Tiếng bước chân dần trở nên rõ ràng, tựa như có một nhóm người đang xếp thành hàng mà từ từ tiến lại gần.

Cùng lúc đó, một luồng hàn khí vượt xa cái lạnh thông thường, tựa như có thể đóng băng cả cơ thể, bất ngờ tràn đến dữ dội.

Cái lạnh này, Từ Thanh không xa lạ. Dù là tiếng ca ngày trước hay những tồn tại quỷ dị xuất hiện vào những đêm trong đống hoang tàn của thành trì, chúng đều tỏa ra thứ nhiệt độ này.

Nhưng mức độ thì không giống. Tiếng ca ngày ấy có thể đóng băng cả linh hồn hắn, còn cái lạnh hiện tại chỉ khiến cơ thể hắn khó chịu, chưa đủ để làm hắn mất khả năng hành động.

"Chắc chắn là loại tồn tại tương tự những thứ quỷ dị trong phế tích!" Từ Thanh phán đoán, tay nắm c.h.ặ.t thanh sắt, hít sâu một hơi, ép mình giữ vững tâm trí, mạnh mẽ nhắm c.h.ặ.t mắt lại, không dám mở ra.

Chớ nhìn, chớ chạm, chớ đối mặt.

Ngay khi Từ Thanh nhắm mắt, tiếng bước chân đột ngột trở nên gấp gáp hơn, càng lúc càng gần, như thể có vô số người đang chạy vòng quanh cây đại thụ nơi hắn trú ngụ.

Tâm thần Từ Thanh chấn động, cố gắng kiềm chế cơn thôi thúc muốn mở mắt để nhìn xem đối phương rốt cuộc là thứ gì.

Cho đến khi thời gian trôi qua thật lâu... và lúc vầng thái dương đầu tiên ló dạng nơi chân trời, tiếng bước chân hỗn loạn cuối cùng cũng không còn quanh quẩn nữa mà dần xa rời.

Trời, sáng rồi.

Từ Thanh không lập tức mở mắt. Hắn đợi thêm một lúc, sau đó mới từ từ hé mắt. Thứ đầu tiên hắn nhìn thấy là khe nứt gốc cây nơi mình trú, lúc này đã bị phủ bởi một tầng băng dày. Toàn thân hắn... cũng bị đông cứng bên trong lớp băng đó.

Qua lớp băng, ánh nắng chiếu rọi lên người Từ Thanh. Hắn thở ra một hơi, tay trái đặt lên bề mặt băng, mạnh mẽ đẩy một cái. Âm thanh răng rắc vang lên, lớp băng vỡ vụn, rơi đầy đất.

Từ Thanh chậm rãi chui ra, trước tiên quan sát xung quanh. Hắn thấy những xác sói vẫn còn vào ngày hôm qua trong khu rừng, nay toàn bộ đều biến mất. Dưới mặt đất... chỉ còn lại vô số dấu chân.

Là dấu chân người.

Chằng chịt, dày đặc, như thể có hàng trăm người từng đi qua đây.

Hàng trăm người, cùng nhau bước vào cấm khu thế này, Từ Thanh chưa từng nghe nói qua.

Đặc biệt là... những dấu chân này, thực sự là dấu chân, chứ không phải dấu giày.

Từ Thanh trầm mặc hồi lâu, thu hồi ánh mắt. Sự quỷ dị của cấm khu, hắn càng thêm cảm nhận sâu sắc. Nhân lúc trời đã sáng, khi nguy hiểm trong cấm khu giảm đi so với ban đêm, Từ Thanh không bỏ lỡ cơ hội, khẽ động thân rời đi.

Vài canh giờ sau, Từ Thanh cuối cùng cũng đến được nơi mà lần trước hắn cùng những người trong Lôi đội đã đến xa nhất — một thung lũng nhỏ, nơi họ từng hái Thất Diệp Thảo.

Thung lũng bên trong vẫn như lúc họ rời đi. Ánh sáng xuyên qua tầng tầng lớp lớp tán cây dây leo trên đỉnh, rọi xuống mặt đất. Hương hoa thoang thoảng khắp nơi, tựa như chốn đào nguyên cách biệt với mọi hiểm nguy bên ngoài.

Đến được nơi đây, Từ Thanh khẽ thở phào một hơi, ngẩng đầu nhìn về phía bên kia của khe núi, nơi xa xa là khu vực quần thể ngôi đền.

Quan sát một hồi, Từ Thanh thu hồi ánh mắt, nghỉ ngơi một chút. Sau đó, thân ảnh hắn vụt đi, lao thẳng về phía quần thể ngôi đền.

Bên ngoài thung lũng nhỏ, khu rừng trở nên rậm rạp hơn, ánh nắng nơi này cũng dần thưa thớt.

Loading...