Quang Âm Chi Ngoại - Chương 5: Dị chất (1).

Cập nhật lúc: 2025-01-18 23:42:51
Lượt xem: 36

“Nếu là người sống, có thể thật sự có liên quan đến ánh sáng tím... nhưng cũng có lẽ là một cái bẫy.”

Từ Thanh ánh mắt lóe lên vẻ trầm tư, suy nghĩ sâu xa.

Những ngày ở trong thành trì hoang tàn này, hắn đã thấu hiểu rõ ràng những sinh vật bị nhiễm khí tức của Thần Linh, hóa thành dị thú, mỗi một con đều tàn ác vô cùng, sức mạnh không thể tưởng tượng nổi.

Nhưng có lẽ do vùng cấm khu chưa hoàn toàn hình thành, những dị thú này ban ngày phần lớn đều chìm vào giấc ngủ.

Trừ khi như lần trước hắn lấy được thẻ tre, xâm nhập vào khu vực ngoại vi nơi chúng ngủ say.

Nếu không, chỉ cần cẩn thận một chút thì cũng không có gì đáng ngại.

So với những dị thú đó, Từ Thanh càng cẩn trọng với người sống, bởi vì có lúc lòng người còn hiểm ác hơn cả hung thú.

Sau một hồi suy nghĩ, ánh mắt hắn dần trở nên lạnh lùng. Dù là người sống hay bẫy rập, khu vực đó... hắn đều chuẩn bị quay lại một lần nữa.

Chỉ có điều trước khi đi, cần phải chuẩn bị đầy đủ.

Nghĩ đến đây, Từ Thanh siết c.h.ặ.t thẻ tre tu luyện trong tay.

Những ngày qua, việc tu luyện khiến cơ thể hắn có sự thay đổi, mang lại cho hắn chút tự tin, trong đầu không khỏi hiện lên những nội dung trong thẻ tre, ngoài công pháp còn có những giới thiệu về tu hành.

Tu hành, truyền thừa từ những năm tháng cổ xưa trước khi tàn diện của Thần Linh xuất hiện.

Hiện tại dù có thay đổi nhưng vẫn kế thừa hệ thống cũ.

Chia làm các giai đoạn: Ngưng Khí, Trúc Cơ, Kết Đan, Nguyên Anh.

Về phần sau Nguyên Anh, có lẽ cảnh giới quá cao nên thẻ tre không ghi lại, nhưng nó lại nêu rõ nỗi bất lực của tu sĩ trong quá trình tu hành.

Bởi vì khí tức của Thần Linh đã xâm chiếm linh năng, khiến linh năng bị ô nhiễm, sự ô nhiễm này đối với vạn vật như một loại kịch độc.

Không biết từ khi nào, người ta bắt đầu gọi khí tức của Thần Linh là dị chất.

Từ Thanh rất rõ ràng, cái lạnh băng giá mà hắn cảm nhận khi tu luyện trước đây, thực ra là do linh năng hấp thụ bị pha lẫn dị chất.

Dị chất này một khi tích tụ đến mức độ nhất định trong cơ thể, sẽ khiến tu sĩ biến dị, hoặc là c.h.ế.t thảm hóa thành huyết vụ, hoặc là biến thành dị thú vô tri vô giác.

Vùng đất bị ánh mắt của Thần Linh nhìn tới, nồng độ dị chất tăng đột biến, thực chất chỉ là đẩy nhanh quá trình biến đổi này.

Tu hành, chứa đựng nguy hiểm.

Nhưng nếu không tu hành, trong thế giới đầy khí tức Thần Linh ô nhiễm này, tuổi thọ con người sẽ giảm sút, bệnh tật tràn lan, sống như ở trong cửu u luyện ngục, gần như không ai có thể sống thọ.

Vì thế, tu hành trở thành con đường duy nhất khi không còn lựa chọn nào khác.

Hàng ngàn năm trôi qua, người ta dựa vào truyền thừa mà diễn biến ra các phương pháp tu luyện qua từng thế hệ.

Hiện nay, khi hấp thụ linh năng, người ta sử dụng công pháp để tách biệt dị chất khỏi linh năng, nén c.h.ặ.t ở một vị trí nào đó trong cơ thể.

Vị trí này, được gọi là điểm biến dị.

Thao Dang

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/quang-am-chi-ngoai/chuong-5-di-chat-1.html.]

Vì thế, tỷ lệ tách biệt dị chất trở thành một trong những tiêu chuẩn quan trọng để phân biệt sự ưu việt của các công pháp.

Hầu hết các công pháp có tỷ lệ tách biệt dị chất cao đều nằm trong tay các thế lực lớn hoặc gia tộc hùng mạnh, đó là tài nguyên quý báu của họ. Điều này, dù Thần Linh có tới hay không, thực tế vẫn không thay đổi.

Tùy theo công pháp tu luyện khác nhau, mức độ tách biệt dị chất cũng sẽ khác nhau, vì thế khu vực tồn tại điểm biến dị cũng khác biệt.

Nhưng cho dù là thế nào, chỉ cần tu luyện, chắc chắn sẽ có dị chất, và từ đó sẽ dần hình thành nên điểm biến dị.

Về lý thuyết, điểm biến dị là không thể đảo ngược, mặc dù có thể dùng một số đan dược để tạm thời hóa giải, nhưng đó chỉ là chữa ngọn mà không chữa gốc.

Còn về phương pháp hoàn toàn thanh lọc điểm biến dị, trong cuốn thẻ tre cũng có nhắc đến một câu.

Trong thế giới Mạt Thổ, ngoài Nam Hoàng Châu, còn tồn tại một đại lục hùng vĩ hơn, gọi là Vọng Cổ.

Nơi đó chính là nguồn gốc của nhân tộc, mặc dù cũng bị ô nhiễm bởi khí tức của Thần Linh, nhưng dường như họ đã tìm ra phương pháp hoàn toàn thanh tẩy.

Nhưng rõ ràng phương pháp này không thể đo lường được, chỉ những người cực kỳ tôn quý mới có thể hưởng thụ.

Tu sĩ bình thường, chỉ có thể mong ước mà không thể đạt được.

Còn đối với những tu sĩ tán tu (*) hạ đẳng, khả năng có được phương pháp đó càng là điều không thể.

(*) Tán tu: là những người tu luyện mà không theo tông phái nào cả.

Công pháp của tán tu thường có mức độ tách biệt rất thấp, vì vậy không những tu luyện cực kỳ gian nan, mà rủi ro biến dị cũng lớn hơn.

Dù rủi ro tu luyện lớn đến thế, nhưng đối với phần đông người, bóng dáng tu sĩ vẫn là điều quen thuộc.

Ví dụ như Từ Thanh, hắn biết rằng giờ đây, mình cũng có thể coi là một tán tu.

Mặc dù theo ghi chép trong cuốn thẻ tre, mỗi tu sĩ trong thế giới Mạt Thổ đều đang đi trên con đường đầy gian nan và hiểm nguy, giống như kẻ phàm nhân vươn ra biển sâu, hướng đến bến bờ xa xôi không thể đạt tới.

Nhưng thường thì còn chưa nhìn thấy bến bờ huyền thoại ấy, họ đã kiệt sức mà chết.

Nhưng Từ Thanh, lớn lên từ khu ổ chuột, hắn thấu hiểu sâu sắc rằng chỉ một cuộc xung đột, một trận bệnh tật cũng có thể cướp đi sinh mạng con người.

“Vậy nên, thay vì lo lắng về biến dị trong tương lai, chi bằng lo lắng xem ngày mai mình có còn sống hay không.”

Hứa Thanh lẩm bẩm, tay sờ lên vết thương trên ngực, nhìn về phía bầu trời ngoài khe cửa.

Lúc này, không gian bên ngoài đã gần tới lúc sáng, tiếng gầm rú và những âm thanh thê lương cũng đã giảm đi rất nhiều.

“Nếu cơn mưa m.á.u tiếp tục rơi, mà vẫn chưa tìm thấy ánh sáng tím, thì phải cân nhắc rời đi, đến các thành trì khác tìm thuốc rồi.” Hứa Thanh cúi đầu nhìn vào vết thương trên cơ thể.

Vì khí tức Thần Linh tản mát và mưa m.á.u kéo dài, trong thành trì gần như tất cả mọi thứ đều bị ô nhiễm nghiêm trọng, cả thuốc thảo dược cũng không ngoại lệ, tài nguyên trở nên cực kỳ khan hiếm.

Từ Thanh giơ tay lên, ấn vào vết thương trên ngực, m.á.u bắt đầu rỉ ra một ít.

Hắn sắc mặt tái nhợt, hít sâu một hơi, cởi bỏ lớp áo trong, quấn nó quanh lưng, buộc c.h.ặ.t vết thương. Sau đó, tinh thần hắn tỉnh táo, lặng lẽ chờ đợi trời sáng.

Không lâu sau, tiếng gầm rú và âm thanh thê lương bên ngoài càng lúc càng ít đi.

Cho đến khi hoàn toàn biến mất, Từ Thanh liếc nhìn qua khe cửa...

Loading...