Quang Âm Chi Ngoại - Chương 46: Ngươi là cái quái gì vậy (2).

Cập nhật lúc: 2025-01-21 23:47:04
Lượt xem: 20

Chỉ là nơi ánh mắt hướng đến, mọi chỗ bị sương mù bao phủ đều trở nên mơ hồ, hoàn toàn không thể nhìn rõ bất kỳ điều gì xung quanh.

Đặc biệt lúc này là ban đêm, sự che lấp của sương mù càng trở nên mãnh liệt. Từ Thanh muốn tránh xa, nhưng hắn đã chạy rất lâu, trước mắt vẫn chỉ là sương mù cuồn cuộn kéo đến.

Hắn biết đây là thứ gì.

Khi vừa tiến vào khu vực cấm, Thập Tự và Lương Nha đã từng nhắc rằng, trong những nguy hiểm nơi đây, có một thứ gọi là Mê Vụ.

Nếu bị làn sương này bao phủ, người bên trong sẽ mất phương hướng, cuối cùng lạc lối.

Hơn nữa, một khi sương mù này hình thành, thường phải mất rất lâu mới tự nhiên tan đi.

Từ Thanh nhận ra, bản thân có thể cầm cự đến khi sương mù tiêu tán, vì dị chất trong cơ thể hắn không tăng mạnh. Nhưng Lôi đội, người đang vô cùng suy yếu, thì không thể. Nếu bị nhốt bên trong, chẳng bao lâu sau, Lôi đội chắc chắn sẽ dị hóa mà chết.

Điều này buộc Từ Thanh phải lùi lại, thử mở rộng phạm vi để tránh né sương mù.

Nhưng… sương mù quá lớn, cho dù hắn có nhanh hơn nữa, vẫn không thoát được cảnh bốn phương tám hướng đều là sương, cuối cùng bị nhấn chìm trong đó.

Rất nhanh, khu vực sương mù nhấn chìm nơi Từ Thanh đứng bỗng dần trở nên loãng hơn, cho đến khi bóng dáng hắn xuất hiện trở lại một cách đầy kinh ngạc.

Hắn cúi đầu, nhìn xuống dưới chân mình.

Trong bóng tối không có bóng người, nhưng Từ Thanh cảm nhận được sương mù xung quanh đang nhanh chóng rút vào lòng bàn chân hắn.

Giống như cái bóng vô hình tạo thành một cơn xoáy, nuốt trọn mọi thứ xung quanh.

Tốc độ nuốt không quá nhanh, và chẳng bao lâu sau dường như đã no, không tiếp tục hấp thu nữa, khiến sương mù một lần nữa nhấn chìm bóng dáng của Từ Thanh.

Nhưng… khi quá trình nuốt chấm dứt, một luồng phản hồi trào vào cơ thể Từ Thanh, tập trung vào đôi mắt hắn. Nơi ánh mắt hắn chạm tới, làn sương dày đặc bỗng trở nên trong suốt.

Hoặc có lẽ không thể gọi là nhìn thấy, mà là cảm nhận!

Rõ ràng sương mù vẫn tồn tại, dày đặc vô cùng, nhưng trong cảm giác của hắn, chỉ hơi mờ ảo, không đến mức cản trở tầm nhìn khiến người ta lạc lối.

Điều này khiến nhịp thở của Từ Thanh có phần gấp gáp. Hắn cúi đầu, nhìn cái bóng vô hình dưới chân mình.

"Ngươi, rốt cuộc là thứ gì…" Từ Thanh khẽ thì thào.

Một lúc lâu sau, hắn ngẩng đầu cảm nhận xung quanh, im lặng trong giây lát rồi lập tức di chuyển, tốc độ không giảm, như một bóng ma lướt qua trong làn sương.

Mãi đến khi hắn đang lao đi trong làn sương dày đặc, Từ Thanh nhìn thấy người sống.

Đó là hai kẻ nhặt rác.

Từ Thanh lờ mờ nhớ rằng từng thấy hai người này ở trong khu trại nhặt rác. Lúc này, họ nắm tay nhau, trong làn sương giống như kẻ mù, chậm rãi dò dẫm từng bước.

Nhưng trong cảm nhận của Từ Thanh, bước đi của họ thực chất chỉ là đi vòng quanh. Rõ ràng cả hai cũng đã nhận ra điều này, mồ hôi trên trán và tiếng thở dốc nặng nề bộc lộ sự căng thẳng cùng tuyệt vọng trước tương lai mờ mịt.

Nhìn thoáng qua hai người đó, Từ Thanh thu hồi ánh mắt, thân hình khẽ lướt qua, chuẩn bị rời đi.

Hắn không phải kẻ dễ dàng động lòng trắc ẩn. Sống trong thế giới tàn khốc này, hành động cứu người mà không có mục đích thường chỉ mang lại hậu quả, bản thân bị phản bội. Những điều như vậy, hắn đã chứng kiến quá nhiều ở khu ổ chuột.

Nhưng với những kẻ mất đi thị giác, thính giác thường trở nên nhạy bén. Vì vậy, bước chân rời đi của Từ Thanh vẫn bị họ phát hiện.

Hai người kia lập tức lộ vẻ căng thẳng. Họ không thể phân biệt âm thanh đến từ người hay dã thú, nên một người gầm lên đầy hung ác, như muốn dọa nạt.

Người còn lại thì cao giọng cầu cứu, thậm chí để tỏ rõ thành ý, hắn lấy từ trong túi da một viên Bạch Đan cùng linh tệ, lời lẽ khẩn thiết hứa hẹn trao tặng tất cả, chỉ cầu lấy một cơ hội sống sót.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/quang-am-chi-ngoai/chuong-46-nguoi-la-cai-quai-gi-vay-2.html.]

Từ Thanh khựng chân, quay đầu nhìn viên Bạch Đan trong tay người kia, rồi cảm nhận sự yếu ớt của Lôi đội sau lưng mình.

Sau một hồi cân nhắc, hắn lục lọi trong túi da, lấy ra một cây nến, châm lửa. Ánh sáng lập lòe tỏa ra, nhưng bị sương mù dày đặc áp chế, chỉ còn lờ mờ mờ nhạt.

Nhân lúc ánh sáng vẫn còn, Từ Thanh lùi về phía sau một khoảng, ánh mắt nhìn hai người kia ở không xa, chậm rãi lên tiếng:

“Bên phải, đi thẳng bảy bước, rồi sang trái mười bước…”

Giọng nói của Từ Thanh truyền đến, hai kẻ nhặt rác run rẩy, mặt lộ vẻ mừng như điên, hơi thở dồn dập, lập tức làm theo chỉ dẫn.

Dưới chỉ dẫn liên tiếp của Từ Thanh, họ vòng trái, vòng phải, tránh khỏi những nơi nguy hiểm. Sương mù phía trước dần mỏng đi khi họ tiến gần cây nến.

Cho đến khi họ bước vào phạm vi ánh sáng yếu ớt sắp tàn của cây nến, ánh lửa chiếu rọi, như kẻ mù nhìn lại được ánh sáng, cả hai lập tức nhào tới bên nến, lòng tràn đầy kích động, cảm xúc sục sôi mãnh liệt.

Từ Thanh đứng trong bóng tối ở rìa ánh sáng. Dù ánh lửa le lói chiếu tới, bóng hình hắn vẫn mơ hồ. Vẻ mặt không chút biểu cảm, hắn nhìn hai người kia đang kích động, lạnh nhạt cất tiếng:

“Bạch Đan, đưa ta.”

Một trong hai người run rẩy, vừa thoát khỏi cơn nguy hiểm, không chút do dự, lập tức ném túi da chứa linh tệ và Bạch Đan cho Từ Thanh, liên tục dập đầu cảm tạ.

Người còn lại đang định lấy đan dược từ trong người ra, nhưng khi ánh mắt lướt qua bóng dáng Từ Thanh, sự kích động dần lắng xuống.

Bởi vì Từ Thanh đứng trong bóng tối, sương mù lượn quanh, khiến người kia không thấy rõ mặt hắn, chỉ thấy thân hình gầy nhỏ, trên lưng dường như đang cõng một người bất tỉnh.

Thao Dang

Ánh mắt y lóe lên tia sáng lạnh lẽo, nhưng gương mặt lại hiện vẻ tươi cười, tỏ ra chân thành:

“Tiểu huynh đệ, trên người ta đã hết Bạch Đan rồi. Nhưng ngươi yên tâm, nếu sương tan hoặc ngươi có cách đưa ta ra ngoài, ta nhất định sẽ trả ơn gấp bội.”

Nói xong, ánh mắt y khẽ động, nhìn về phía Từ Thanh, lộ ra chút ý định không an phận.

Người đồng hành bên cạnh lúc này cũng tỏ vẻ hối hận, cảm thấy mình đã đưa Bạch Đan quá vội vàng.

Từ Thanh chăm chú nhìn kẻ nhặt rác không chịu giao Bạch Đan, không nói lời nào.

Hắn chỉ khẽ nâng tay phải, một cơn gió thổi qua, ánh nến lập tức tắt ngấm. Xung quanh rơi vào bóng tối tuyệt đối, sương mù lại tràn ngập.

Tiếng hét thất thanh vang lên từ miệng y. Thân hình Từ Thanh lướt tới, giật lấy túi da trên người hắn, giọng nói lạnh lùng vọng khắp nơi:

“Không cần nữa. Ngươi ở đây mà chờ đi.”

“Đợi đã! Ta sai rồi! Thật sự sai rồi! Ta đưa ngươi Bạch Đan, ta…”

Y hoảng loạn, cố gắng chộp lấy thứ gì đó, nhưng chân vấp phải rễ cây, cả người ngã xuống đất.

Khi y đứng dậy, giọng gọi càng thêm khẩn thiết, sự hối hận mãnh liệt tràn ngập khắp thân tâm.

“Tiểu huynh đệ, ngươi nghe ta giải thích, ta…”

Từ Thanh không để ý tới lời gọi của đối phương, mà bước về phía người đã đưa cho mình Bạch Đan.

Người này giờ đây sắc mặt kinh hãi, lại lần nữa rơi vào màn sương mù đầy kinh hoàng. Khi hắn ta hoàn toàn không hay biết, Từ Thanh lướt qua bên cạnh, nhẹ nhàng lên tiếng.

“Đi theo tiếng bước chân của ta.”

Nói xong, Từ Thanh không ngoảnh lại, tiếp tục tiến bước. hắn ta nghe được lời hắn, hô hấp dồn dập, lập tức tập trung theo âm thanh mà đi, trong lòng ngập tràn cảm giác may mắn chưa từng có vì trước đó đã nhanh chóng trao thù lao.

Đặc biệt là khi nghe tiếng kêu thảm thiết đầy khẩn cầu phía sau nhanh chóng chuyển thành những lời nguyền rủa điên cuồng vô ích, sự tuyệt vọng trong giọng nói ấy khiến tâm can hắn ta run rẩy. Đối với chủ nhân của tiếng bước chân phía trước, hắn ta lại càng thêm kính sợ sâu sắc.

Loading...