Quang Âm Chi Ngoại - Chương 444: Rượu đục trước mộ, tụng kinh sách cũ. (1)
Cập nhật lúc: 2025-04-27 15:39:57
Lượt xem: 5
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/6KrR40O9vE
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Lúc này, mùa đang là c.uối thu ở Thất Huyết Đồng, nhưng tại Tử Thổ, đã bước vào mùa đông giá rét.
Tuyết rơi lất phất, tràn ngập mặt đất, bao phủ toàn bộ thành cổ ngàn năm tuổi này.
Từ xa nhìn lại, từng tòa c.ung điện đỏ sẫm, tựa như được khảm lên một vùng tuyết trắng mênh m.ô.n.g như biển, kéo dài vô tận.
Tuyết lớn tung bay.
Toàn bộ mặt đất bị tuyết chồng lên từng lớp, người đi trên đường không nhiều, ai ai cũng khoác lên người áo dày cộm, nhưng cũng không thể phủi hết được tuyết đọng liên tục rơi xuống, khiến cho mỗi một người, đều như đang dần bước vào tuổi già đầu bạc.
Một loại cảm giác lụi tàn, xen lẫn u uất, theo từng bông tuyết rơi, theo ánh mắt trống rỗng và tê dại của người qua lại, dần dần hòa vào trong khung cảnh nơi đây, trở thành bầu không khí vốn có của vùng đất này.
Còn những mái ngói lộ ra từ các kiến trúc, thì như những hòn đảo cô độc giữa biển tuyết.
Nơi này, chính là Tử Thổ.
Nơi này, cũng từng là đế đô của Nam Hoàng Châu.
Vạn năm trước, trong Nam Hoàng Châu từng tồn tại một vương quốc, tên gọi Tử Thanh Thượng Quốc, từng nhất thống Nam Hoàng Châu, lấy Viêm Phượng làm đồ hình, nhưng c.uối cùng vẫn không tránh khỏi kết cục sụp đổ giữa thời loạn thế tàn khốc.
Chỉ có thể diệt vong trong nội loạn, khiến Tử Thanh Thượng Quốc bị vùi sâu trong dòng lịch sử, trở thành quá khứ bị chôn vùi.
Về phần hoàng tộc năm xưa, cùng với tài sản truyền thừa, cũng đều bị những loạn đảng khi ấy chia chác sạch sẽ, ngay cả huyết mạch cũng chẳng khác, cho đến hôm nay đã dần khô cạn.
Mà những loạn đảng năm xưa, sau khi phân chia xong mọi thứ, ngược lại trở thành chính thống, hình thành nên tám đại gia tộc, chiếm cứ Tử Thổ, trở thành các thế gia vọng tộc nơi đây, truyền thừa cho đến ngày nay.
Bọn họ cũng như thế, vẫn thờ phụng đồ hình Viêm Phượng, coi Viêm Phượng là thần linh của mình.
Nhìn bao quát toàn thành đế đô Tử Thổ, diện tích còn lớn hơn cả chủ thành của Thất Huyết Đồng, gần như lớn hơn gấp ba lần, bên trong được phân chia thành tám khu vực lớn.
Chính là tám đại gia tộc.
Trong mỗi khu vực, đều có một tòa kiến trúc giống như hoàng c.ung, chính là nơi tổ địa của gia tộc ấy.
Có gia tộc, c.ung điện được bao quanh bởi hồ nước xanh biếc, đầy rẫy bèo tấm, trong suốt sạch sẽ, xà cột chạm trổ long phượng, vảy vàng giáp ngọc, sinh động như thật.
Cũng có gia tộc, mái ngói lưu ly màu vàng chói lóa, dưới ánh mặt trời mùa đông phản chiếu ra hào quang rực rỡ, từ xa nhìn lại, điện ngọc chồng cao, uy nghi lộng lẫy.
So với Thất Huyết Đồng, phong cách nơi đây hoàn toàn khác biệt.
Nếu phải so sánh, thì Tử Thổ giống như một lão nhân cố chấp khoác áo hoa phục, mọi thứ đều câu nệ quy củ, mọi thứ đều nói về huyết thống, mọi thứ đều đặt gia tộc truyền thống lên hàng đầu.
Đây là đạo sinh tồn của bọn họ trong loạn thế, khác với Thất Huyết Đồng, cũng chẳng thể nói được ai hơn ai.
Nhưng có thể thấy rõ, Thất Huyết Đồng tuy là một phân chi của Liên minh Thất Tông, lúc khởi đầu địa vị còn thấp hơn Tử Thổ, nhưng theo năm tháng phát triển, đã dần dần vươn lên đến ngang hàng.
Hiện giờ, với việc Lão tổ Huyết Luyện Tử đột phá, Thất Huyết Đồng lại càng thêm vượt trội, thậm chí có dũng khí khai chiến với ngoại tộc.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com/quang-am-chi-ngoai/chuong-444-ruou-duc-truoc-mo-tung-kinh-sach-cu-1.html.]
Thế nhưng Tử Thổ thì không.
Bọn họ thích tự phong bế, không thích người ngoài quấy rầy, thậm chí trong lúc kính sợ tàn diện của Thần Linh trên trời, họ vẫn coi thường tất cả các thế lực bên ngoài, kể cả Vọng Cổ Đại Lục, cũng chẳng buồn để mắt tới.
Bọn họ cho rằng huyết mạch của bản thân mới là tôn quý nhất, hoàn toàn không cho rằng mình là ếch ngồi đáy giếng.
Vì thế, người sống ở nơi này, nếu không có huyết mạch kế thừa, thì phần lớn đều không có tương lai, đương nhiên cũng không có sức sống, tính nô lệ cũng dần dần thấm vào tận xương tủy, đời đời kiếp kiếp, đều như vậy.
Bạch đại sư, là người hiếm có suốt vạn năm qua ở Tử Thổ.
Cũng là người đầu tiên muốn phá bỏ quan niệm truyền thống của gia tộc, muốn tìm kiếm con đường liên minh phát triển với các tộc nhân bên ngoài.
Tư tưởng của ông, trái ngược hoàn toàn với Tử Thổ, và vì vậy đã phải trả giá, trở thành một phàm nhân.
Nhưng ông không từ bỏ, dựa vào tài năng vô song, dựa vào đạo thảo mộc, trong quãng đời hữu hạn, tự mình mở ra một con đường khác.
Thậm chí nghiên cứu ra vô số phối phương, trong đạo thảo mộc, ông dùng sức một người phàm, vượt qua cả tu sĩ.
Thậm chí ở một mức độ nào đó, ông đã là đệ nhất nhân trong Đan Đạo của Nam Hoàng Châu.
Ngay cả phong chủ Đệ Nhị Phong của Thất Huyết Đồng, là một Nguyên Anh tu sĩ, cũng vô cùng kính trọng Bạch đại sư, mà nhân vật như Thất Gia, cũng phải gọi ông một tiếng “đại sư”.
Tất cả những điều đó đều chứng minh: Bạch đại sư trong Đan Đạo, đã đạt đến đỉnh cao tuyệt đối.
Thế nhưng dù là như vậy, tại Tử Thổ, ông vẫn bị vô số quy củ gông cùm xiềng xích, rất nhiều chuyện lực bất tòng tâm, mà tất cả… cũng chỉ vì huyết mạch.
Bạch đại sư không phải dòng chính của Bạch gia, ông xuất thân từ chi nhánh bên.
Lúc này đây, gió tuyết mỗi lúc một dữ dội hơn.
Trong nghĩa trang công cộng của khu vực Bạch gia cư ngụ, có mười mấy người lặng lẽ đứng đó, trước mặt họ là một chiếc quan tài thủy tinh, t.h.i. .t.h.ể Bạch đại sư yên nghỉ bên trong, vết thương giữa trán đã được che lại.
Mặc dù t.h.i. .t.h.ể được gia trì bằng pháp lực, lại được phong ấn trong quan tài thủy tinh, nhưng nếu quan sát kỹ vẫn có thể nhận ra, xác của Bạch đại sư đang phân hủy, thậm chí bắt đầu chuyển đen.
Đây là dấu hiệu trúng độc, độc rất bá đạo, có thể gia tốc quá trình thối rữa.
Cho nên, t.h.i. .t.h.ể không thể giữ được lâu, chỉ có thể hạ táng vào một chiều hoàng hôn tuyết phủ như hôm nay.
Huyết mạch mỏng manh, khiến sau khi Bạch đại sư qua đời không đủ tư cách được chôn trong hoàng lăng của gia tộc, mà bản thân ông khi còn sống cũng khinh thường điều đó, nhiều năm trước từng dặn dò, sau khi c.h.ế.t chỉ cần an táng tại nghĩa trang công cộng là được.
Mọi người phần lớn đều lặng thinh, Bạch Vân Đông cũng đứng trong số đó.
Những người có thể đến nơi này, hoặc là hậu bối của Bạch đại sư, hoặc là tri kỷ tâm giao, số lượng không nhiều, nhưng đời người… có lẽ cũng không cần quá nhiều bằng hữu, ba năm người tri kỷ, là đủ rồi.
Khi quan tài từ từ hạ xuống huyệt, bầu không khí trầm lắng nơi phần mộ này càng thêm nặng nề, cho đến khi một thiếu nữ không thể nhịn được nữa, bật khóc thành tiếng, mới phá vỡ được sự đè nén tĩnh mịch kia.
Thao Dang
Người bật khóc, chính là Đình Ngọc.
Đã hai năm trôi qua, cô đã lớn, đã đến tuổi xinh xắn kiều diễm, vốn nên là những tháng ngày vô ưu vô lo, thế nhưng lúc này, theo cái c.h.ế.t của Bạch đại sư, bầu trời của cô cũng sụp đổ rồi.