Quang Âm Chi Ngoại - Chương 442: Truy hung Tử Thổ. (1)
Cập nhật lúc: 2025-04-27 15:39:53
Lượt xem: 4
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Lúc này đang là giờ chính ngọ, rõ ràng bầu trời đang rực rỡ nắng, thế nhưng trong mắt Từ Thanh, ánh sáng ấy lại chẳng còn rực rỡ như thường ngày nữa.
Rõ ràng nơi đây là cảng 176 đông đúc náo nhiệt, nhưng trong cảm quan của Từ Thanh, tất cả âm thanh dường như đều biến mất.
Cái cảm giác không chân thực mãnh liệt ấy, khiến hắn cảm thấy mọi thứ tựa như một trò đùa. Dòng người đi qua ở nơi xa, c.h.i.m chóc bay ngang trời, tiếng thuyền bè từ biển vọng lại, tất thảy, tựa hồ đều bị cách ly khỏi nhận thức của hắn.
Tựa như thế giới trong nhận thức của hắn, chia thành hai tầng: một tầng là tất cả, là mọi người; tầng còn lại… chỉ có một mình hắn.
Quá đột ngột.
Tin tức đột ngột như vậy, rất ít người có thể lập tức tiếp nhận, cũng rất ít ai có thể phản ứng ngay tức khắc. Thân thể Từ Thanh lảo đảo, lùi lại mấy bước, tay siết c.h.ặ.t lan can trên pháp thuyền.
Gió biển thổi qua, làm mái tóc đen của hắn tung bay, nhưng lại chẳng thể nào thổi tan đi cái áp lực đang nhanh chóng tụ lại nơi n.g.ự.c hắn. Hắn muốn gào thét, muốn rống lên, nhưng lại chẳng thể bật thành tiếng.
Từ Thanh đối với chữ "ân", xem rất nặng.
“Rồi sẽ tương phùng sao…” Từ Thanh lẩm bẩm trong lòng.
Hắn nhớ lại những ngày mình tìm Thiên Mệnh Hoa trong trại nhặt rác, nhớ đến đôi mắt sâu thẳm của Bạch đại sư trong túp lều vải kia, nhớ đến cái khoảnh khắc mình cầm linh thảo lạ, mang theo chút chột dạ đi hỏi thăm sư phụ.
c.uối cùng… trong mắt hắn hiện lên hình ảnh những cỗ xe ngựa đang lăn bánh rời đi, Bạch đại sư ngồi trên đó, gương mặt già nua lộ ra ý cười, gật đầu với hắn.
Nay, tất cả đã tan biến.
Lôi đội, là người đã cho Từ Thanh cảm giác của một người thân.
Bạch đại sư, là người đã cho hắn một cái ơn nặng tựa Thái Sơn.
Hai vị lão nhân này, có thể nói là đã kéo một thiếu niên bước ra từ tàn diện thần linh, trong mưa m.á.u xác c.h.ế.t đầy đất, giữa luyện ngục hoang thành, trở lại làm một con người.
Chỉ là… thiên địa vô tình, loạn thế tàn khốc.
Sinh mệnh, ở trong thế giới này… rẻ mạt đến đáng sợ.
Dù sau khi tiến vào Thất Huyết Đồng, rất nhiều những điều hắn thấy và nghe, đã không còn là cảnh thê lương khắp nơi như trại nhặt rác, mà là một dạng khác của hiện thực.
Nhưng điều đó không có nghĩa là bên ngoài cũng như vậy.
Bất kể là ăn thịt con ruột, hay là những màn tra tấn tàn độc, tất cả những điều ấy… trong thế giới dưới bóng ma thần linh này, vẫn đang không ngừng diễn ra.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com/quang-am-chi-ngoai/chuong-442-truy-hung-tu-tho-1.html.]
Mà lúc này đây, trong lòng Từ Thanh, có một luồng sát ý đang không ngừng bạo phát. Dường như trong cơ thể hắn, xuất hiện một thanh lợi nhận, đang điên c.uồng phát ra sát cơ ngút trời, muốn phá nát thân thể hắn, muốn gào thét với thiên địa.
Thân thể Từ Thanh khẽ run rẩy.
Thật lâu, thật lâu sau, Từ Thanh mới hít sâu một hơi, nhìn về phía trước, đối diện với ánh mắt đầy lo lắng của Đội trưởng, giọng hắn không biết từ lúc nào đã trở nên khàn khàn, nhẹ giọng mở lời:
“Ta không sao.”
Vừa nói, Từ Thanh cúi đầu nhặt lại ngọc giản màu đỏ trong tay, cưỡng ép bản thân giữ vững bình tĩnh, một lần nữa kiểm tra lại.
Thất gia, hiển nhiên là một người có giao thiệp rộng lớn và năng lực cực kỳ mạnh mẽ, vậy nên trong ngọc giản không chỉ thông báo cái c.h.ế.t của Bạch đại sư, mà còn kèm theo manh mối từ phía Tử Thổ điều tra ra, cùng với thông tin về hung thủ.
Nguyên nhân thực sự của cái c.h.ế.t, hiện tại vẫn chưa có người biết rõ. Nhưng trong ngọc giản có viết: sau khi Bạch đại sư bị ám sát tử vong, tất cả vật dụng cùng nơi cư ngụ của ông, không có gì bị mất, duy chỉ thiếu một vật, c.uốn hạ quyển của đan phương "Thái Âm Hóa Kiêu Đan".
Đây là một vật không biết từ bao nhiêu năm về trước, có người mở ra được từ Hộp Ước Nguyện, bắt nguồn từ một kỷ nguyên trước, được ghi lại trên một tấm da thú không rõ lai lịch.
Trong đó miêu tả về loại đan dược này, tàn nhẫn không gì sánh được, độc ác tận cùng.
Mỗi một viên Thái Âm Hóa Kiêu Đan, dược chủ phải là ba vị thiên kiêu tuyệt thế, lấy ba người làm một phương thuốc, luyện thành sáu phương mới đủ để luyện ra một viên huyết đan.
Nếu nuốt vào, phàm nhân cũng có thể nghịch thiên cải mệnh, hóa thân thành thiên kiêu.
Bạch đại sư vô tình có được hạ quyển, cho rằng loại đan này quá mức độc ác, từng muốn hủy đi, nhưng vì bên trong vẫn có một số giá trị dược lý, nên ông giữ lại và cất giấu kỹ, ngoại nhân biết được rất ít.
Về danh tính cụ thể của hung thủ, phía Tử Thổ vẫn đang điều tra, Thất gia cũng không thể biết rõ hơn, nhưng nhờ vào nhân lực ở Tử Thổ, c.uối cùng vẫn lần ra được một ít manh mối.
Thao Dang
Hung thủ không phải Nhân tộc, mà là một chủng tộc cực kỳ hiếm thấy trong Cấm Hải, gọi là tộc Quỷ U.
Tộc này xưng là bất tử chi tộc, không phải thực sự không c.h.ế.t, mà là năng lực quỷ dị của chúng khiến kẻ ngoài gần như không thể bắt được hay g.i.ế.t c.h.ế.t hoàn toàn, bởi vì mỗi lần chúng tử vong, sẽ lập tức sống lại trên sinh vật từng bị chúng đánh dấu.
Mặc dù mỗi lần sống lại đều phải trả giá, nhưng… cái giá đó không đáng kể.
Điều này gây ra rất nhiều phiền phức cho quá trình truy bắt của Tử Thổ, hơn nữa… tình hình trong Tử Thổ vô cùng phức tạp, các gia tộc trong đó vì lợi ích mà đấu đá công khai và ngấm ngầm, mà Bạch đại sư khi còn sống, giá trị quá lớn, vô số người nhận được ân huệ từ ông.
Thế nhưng ông suy cho cùng không phải là tu sĩ, chỉ là một phàm nhân, hơn nữa còn là một lão giả tuổi đã gần đất xa trời.
Mà phàm nhân, cho dù cống hiến lớn đến đâu, trong mắt tu sĩ, nhất là những kẻ cầm quyền bảo thủ ở Tử Thổ, thì vẫn là thấp kém hơn một bậc.
Chỉ là công cụ mà thôi.
Vì vậy sau khi Bạch đại sư c.h.ế.t, phía Tử Thổ dù ngoài mặt phẫn nộ, cũng có điều tra, nhưng mức độ lại không hề mạnh mẽ, còn những kẻ từng chịu ơn, lại càng không có bao nhiêu người thực sự ra tay vì ông.